Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 313: Người này... không thích hợp



Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại, ánh mắt đầy hung ác nhìn về phía Cung Bắc Hải, giống như muốn giết hắn. Quả thật là đằng đằng sát khí.

“Các ngươi cười cái gì? Đúng, tiểu cô nương, ngươi là làm sao đến được đây? Nơi này cũng không phải chỗ bình thường”. Đại trưởng lão cau mày hỏi.

“Ngươi nhìn kỹ một chút xem ta là ai”. Lạc Cảnh Thiên mím môi nói.

“Giọng nói này… ngươi là Lạc Cảnh Thiên?”. Đại trưởng lão trừng lớn con mắt, kinh hãi thốt lên.

“Ngươi mới nhìn ra đó a”.

“Ngươi… vì cái gì lại biến thành TPw8S cái dạng này?”. Đại trưởng lão khó hiểu hỏi.

Dạ Vũ đem chuyện nói ra, đại trưởng lão khẽ gật đầu, nhưng mà rất nhanh ông ta liền kỳ quái hỏi.

“Nhưng mà… cách chiến đấu của ngươi quá đặc trưng. Dựa vào điểm này họ cũng có thể nhận ra chứ?”.

Lạc Cảnh Thiên cơ thể nhất thời cứng lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh như đang tìm ai đó. Nhưng mà lại không tìm thấy người hắn muốn tìm. Sau đó…

“Con mẹ nó, Sở Như Mộng, ngươi chơi ta!!!”.

Mà lúc này, Sở Như Mộng sớm đã chuồn đi rồi. Hắn không ngu ngốc ở lại, Lạc Cảnh Thiên chắc chắn sẽ lột da hắn.

Lạc Cảnh Thiên là pháp sư, cách chiến đấu của hắn quá khác biệt với võ giả, dù cho có thể ngụy trang thì khả năng cận chiến của hắn thật sự là… phế vật. Cho nên Sở Như Mộng chính là muốn chơi hắn.

Dù sao đi, để Lạc Cảnh Thiên nữ trang một lần hắn liền thỏa mãn. Huynh đệ mà, có nạn cùng hưởng. Nhưng chuyện này đối với Lạc Cảnh Thiên là nạn, nhưng đối với Sở Như Mộng là chuyện quá bình thường.

Lạc Cảnh Thiên lần nữa chứng minh, hắn là chơi không lại Sở Như Mộng. Thực sự là trí thông minh nghiền ép đó a.



Sáng hôm sau…

Đứng trên đỉnh Thất Thải Sơn, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía xa như ngóng trông điều gì đó.

“Bình tĩnh một chút, cảm xúc của ngươi bộc lộ ra ngoài rồi”. Tuyết Băng Tâm đứng bên cạnh nhẹ giọng nói.

“Ta biết, chỉ là có chút nhịn không được”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.

“Họ tới!”. Đại trưởng lão nheo mắt lại nhìn về phía trước trầm giọng nói.

Từ phía xa, một đoàn người đang đi tới. Từ xa Lạc Cảnh Thiên đã có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, hô hấp của hắn trở lên trì trệ. Mấy người xung quanh đều cảm nhận được sự khẩn trương của hắn, đồng thời cũng hiếu kỳ Lạc Cảnh Điềm rốt cuộc là người như nào mà để hắn thất thố đến như vậy.

Một lát sau, đám người Thánh địa cũng đi tới, nhưng mà nhìn sắc mặt của họ cũng không phải rất tốt. Chỉ thấy Yến Thanh Tông tông chủ Tô Kiệt đi tới, giọng nói mang theo khinh thường nói.

“Yêu tộc các ngươi sợ thua đến mức trên đường còn phái người ám sát đệ tử chúng ta sao? Thật đúng là không hổ danh yêu tộc. Dùng bất cứ thủ đoạn nào chỉ cần giành được thắng lợi a. Đánh tiếc người các ngươi phái tới quá vô dụng”.

“Muốn gán tội cho người khác cần gì lý do. Yêu tộc chúng ta nếu đa xuất thủ, các ngươi ít nhất chết phải vài người. Đừng dùng chút thủ đoạn ngu xuẩn đó áp dụng lên trên đầu chúng ta”. Đại trưởng lão cười lạnh đáp.

“Đừng nói nhiều, người đã đến đông đủ, hiện tại liền bắt đầu tỷ thí đi”. Tôn Quân Hàn, Thần Thủy Cung lên tiếng.

“Không cần gấp gáp như vậy, truyền thống còn chưa làm đâu, duy trì truyền thống mới là nhân loại mỹ đức. Không phải sao?”. Xà tộc tộc trưởng lúc này lên tiếng.

“??? Truyền thống gì?”. Đám người Thánh địa đều ngẩn ra.

“Đương nhiên là... con mẹ nó Thánh địa các ngươi là não tàn sao? Vừa tới liền mắng chúng ta, hiện tại lại muốn tỷ thí? Chúng ta còn chưa nói lời nào, các ngươi liền cho qua? Tôn Quân Hàn, ngươi cho rằng ngươi là ai?”. Xà tộc tộc trưởng đột nhiên bùng phát.

Sau đó...

Nhìn hai bên cãi nhau chí chóe, Lạc Cảnh Thiên đầu óc liền cảm thấy trống rỗng.

Đã nói xong phong phạm cường giả đây? Đã nói xong tố chất đây? Hai bên cao tầng đều đang cãi nhau là chuyện gì xảy ra? Còn có loại thao tác này? Cái này là truyền thống?.

“Đủ chưa?”. Trần Tuệ Dung trầm giọng quát.

“Hắc, mụ tú bà này lúc nào gan lớn như vậy? Chúng ta cãi nhau cũng không mắng ngươi, ngươi xen vào làm gì? Bên trong có người là tình nhân của ngươi sao? Chậc chậc, không nghĩ tới, lớn tuổi như vậy lại còn có thiếu nữ tâm. Nhìn không ra nha”. Hồ tộc tộc trưởng lên tiếng châm chọc.

Miệng người này thật sự độc. Nhìn gương mặt tái xanh của Trần Tuệ Dung liền biết, chắc chắn bà ta đanh tức muốn điên rồi.

Thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên chỉ muốn nói là, làm tốt lắm.

“Đủ!”. Sư tộc tộc trưởng lúc này trầm giọng quát lên, lúc này đám người mới yên tĩnh được một chút.

“Hiện tại, bắt đầu được chưa?”.

“Có thể”. Trần Tuệ Dung gật đầu nói.

“Tốt, hai lượt thi đấu, đơn đấu cùng quần đấu. Trong năm người dẫn đầu, mỗi hạng mục, bên nào số người nhiều hơn bên đó thắng. Nếu ngang nhau thì hai người mạnh nhất tỷ thí. Mỗi bên 16 người, sau đờ đầu tiên, người thắng sẽ vào vòng sau, người thua sẽ phải đánh ra tới, vòng sau sẽ tiến hành bốc thăm tỷ thí. Ngươi không có ý kiến chứ?”.

Nói trắng ra là, hai bên mỗi bên 16 người, đánh lượt đầu sẽ tuyển ra 16 người, 16 người thua sẽ đánh cùng những người khác cho đến khi tuyển ra hai người mạnh nhất.

Đến lúc đó 18 người sẽ tiến hành bốc thăm, sau khi chiến đấu sẽ chọn ra 9 người. Mà 9 người còn lại sẽ lần nữa tuyển ra một người. Cứ như thế cho tới kết thúc, chỉ cần trong top 10 sẽ có một lần cơ hội khiêu chiến vị trí cao hơn.

Đến lúc đó sẽ kết thúc quá trình đơn đấu. Về phần quần đấu, nghe tên liền hiểu. Chính là 32 người trên võ đài, 10 người còn đứng trên võ đài sẽ thắng. Bên nào nhiều người hơn bên đó thắng. Sau hai vòng, bên nào đứng cao hơn thì thắnh.

“Ta rõ ràng. Thanh Ảnh, ngươi lên”. Trần Tuệ Dung trầm giọng nói.

“Thanh Tuyết. Đối thủ cũ của ngươi, lên đi”. Dạ Vũ ở bên cạnh thấp giọng nói.

“Ta không mù”. Mộ Thanh Tuyết liếc mắt nói một câu, sau đó liền bay lên võ đài.

“Lại là ngươi? So với lần trước khác biệt rất lớn”. Tô Thanh Ảnh hơi nhíu mày nói.

“Thánh cảnh là một loại lột xác, ngươi không hiểu”. Mộ Thanh Tuyết trên thân phát ra khí thế cường đại lạnh nhạt nói.

“Ta hiểu, bởi vì ta cũng là”. Tô Thanh Ảnh khí tức phát ra, Thánh cảnh sơ kỳ cường giả.

“Mời!”. Mộ Thanh Tuyết đưa tay ra nói.

“Vậy ta không khách sáo”.

Dứt lời, Tô Thanh Ảnh liền động thủ. Kiếm như bút, mỗi kiếm như hoạ.

“Ý cảnh đã viên mãn. Là một vị kiếm đạo thiên tài”. Lạc Cảnh Thiên bên dưới nhẹ gật đầu thấp giọng nói.

“Hắc, lão đại, ngươi thay đổi. Trước kia ngươi sẽ không đi bình phán một ai đó, nhất là khi chiến đấu”. Dạ Vũ ở bên cạnh nói.

“Có lẽ... tâm tính vui vẻ nên thay đổi mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang đứng trong đ người Thánh địa nhẹ giọng nói.


Dạ Vũ ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía kia, hắn thấy được Lạc Cảnh Điềm. Môi hồng răng trắng, mái tóc đỏ rực như vẽ, gương mặt lạnh băng, ánh mắt thâm thúy.

“Lão đại, đây chính là đại tẩu đi? Xem ra ngươi là ưa thích băng sơn công chúa a. Nhìn đại tẩu ta đêu cảm thấy lạnh run người”. Dạ Vũ cười nói.

Đó là do nàng chỉ dành mặt ôn như cho ta.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, nhưng nội tâm lại nói một câu. Sau đó ánh mắt chuyển lên trên võ đài.

Mộ Thanh Tuyết cùng Tô Thanh Ảnh đánh nhau rất dữ dội. Nhưng nhìn qua, Mộ Thanh Tuyết thân thủ cao hơn một bậc, dù sao dưới sự huấn luyện ma quỷ của hắn, nàng mà không chiếm ưu thế, như vậy hắn gương mặt này liền không dám nhìn người.

Nhất là trên mặt tâm lý, nhìn ra được, Tô Thanh Ảnh tâm tính đã phát sinh biến hoá, mà Mộ Thanh Tuyết lại đang rất tỉnh táo. Ai mạnh ai yếu khó mà nói, nhưng Mộ Thanh Tuyết khả năng thắng là cao hơn.

Thực lực ngang nhau, thắng là ở tâm tính. Người nào tâm tính không duy trì được tỉnh táo, như vậy đã thua một nửa.

Quả nhiên, lợi dung sơ hở, Mộ Thanh Tuyết liền dùng đuôi quất lên người Tô Thanh Ảnh, đem nàng đánh bay ra khỏi võ đài.

“Hèn hạ”. Tô Thanh Ảnh lau vết máu khéo miệng lạnh lùng nói.

“Đa tạ đã nhường”. Mộ Thanh Tuyết nhếch miệng nói.

Tại sao hèn hạ? Còn không phải là Mộ Thanh Tuyết cố ý bẫy Tô Thanh Ảnh sao? Dụ dỗ nàng tới sát bên võ đài, lợi dụng cơ hội đẩy nàng xuống. Rời khỏi võ đài xem như thua, cho nên Tô Thanh Ảnh đã thua.

Nhưng thực tế thì ván đấu này không quá quan trọng, dù sao thắng cũng được, bại cũng thế. Sau cùng chỉ cần lọt vào top 10 liền có thể khiêu chiến top 5, vì vậy lượt đấu đầu tiên không quá quan trọng, có thể đánh trở về.

“Đổng Dương!”. Tôn Quân Hàn nhíu mày kêu lên.

Đổng Dương không nói hai lời, bay thẳng lên võ đài chờ đợi.

“Ha ha, ta lên”. Ngưu Đại Lực cười lớn, nhún một cái nhảy lên võ đài. Thân hình khổng lồ của hắn làm cả võ đài rung chuyển.

“Người này... không thích hợp”. Lạc Cảnh Thiên khẽ cau mày nhỏ giọng nói.

“Lão đại, thế nào?”. Cung Bắc Hải nghe được, hắn liền khó hiểu hỏi.

“Trên thân hắn có một loại sức mạnh bí ẩn, nhưng có thứ gì đó đang giúp hắn ẩn dấu, ta nhìn không ra. Các ngươi cẩn thận hắn một chút, ta sợ rằng hắn đang ẩn dấu sát chiêu”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.