Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 312: Ha ha ha



“Ngươi nói cái gì???”. Lạc Cảnh Thiên trừng lớn con mắt hỏi.

“Ta nói ngươi nữ trang đi”.

“... Ngươi cho rằng ai cũng có đam mê giống ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên khinh thường bĩu môi nói.

“Ta cũng không phải muốn tiêu khiển ngươi, mà là điều này là cần thiết. Trong Thánh địa có vài người biết mặt ngươi, Lạc Cảnh Điềm chắc chắn sẽ nhận ra ngươi, hơn nữa Trần Tuệ Dung chắc chắn cũng sẽ nhìn ra thân phận của ngươi”.

“Đến lúc đó chỉ mang tới khó khăn cho chúng ta. Nhưng ngươi không phải mới nói sao? Ngươi có một người tỷ tỷ giống ngươi như đúc. Cho nên ta nghĩ nếu ngươi nữ trang, chẳng những sẽ lừa gạt được Thánh địa, hơn nữa cũng ẩn dấu được thân phận là nhân loại của ngươi”. Sở Như Mộng nghiêm túc nói.

Đám người nghe vậy cũng nhẹ gật đầu. Khi Lạc Cảnh Thiên mới thức tỉnh huyết mạch, bề ngoài thật sự vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa họ cũng sẽ không cho rằng người xinh đẹp như thế sẽ là nam. Họ là tận mắt nhìn quá trình hắn biến đổi càng là không tin được. Người khác chắc chắn sẽ không nhận ra.

“Nhưng mà...”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời do dự.

“Có câu nói rất hay, nam nhân, hoặc là mặc vào tây trang, bày mưu nghĩ kế, hoặc là mặc vào quân trang, trấn thủ một phương. Thật sự không được thì mặc vào nữ trang, tai hoạ tứ phương. Ngươi hai cái đầu đều có, làm luôn cái cuối cho hoàn chỉnh a”. Sở Như Mộng cười nói.

Phốc!

Đám người nhất thời bật cười.

Câu này thật sự quá ma tính. Khó trách Sở Như Mộng sẽ nữ trang giống đến như vậy. Xem ra đây chính là châm ngôn sống của hắn a.

“... Không phải ai cũng biến thái như ngươi”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói, sau đó lâm vào suy tư. Sau một lúc mới lên tiếng.

“Ta không có trang phục nữ”.

Thành công!

Sở Như Mộng trong đầu loé lên ý nghĩ này, nở ra nụ cười tươi như hoa.

“Ta có nha, thân hình ta cùng ngươi không kém nhau lắm, mặc vào hẳn rất vừa”. Sở Như Mộng nói.

“... Ta thế nào cảm thấy ngươi đang bẫy ta?”. Lạc Cảnh Thiên cảnh giác nhìn Sở Như Mộng hỏi. Hắn luôn có cảm giác con hàng này có âm mưu nào đó.

“Có không? Ngươi nghĩ nhiều, ta dù sao cũng là nữ trang đại lão, trên thân mang mấy bộ y phục rất bình thường. Hơn nữa ta đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”. Sở Như Mộng bề ngoài thản nhiên nói, nhưng nội tâm có chút chột dạ.

“Ngươi tốt nhất không nên giở trò”.

“Ha ha, yên tâm. Ta nói qua, sẽ ít hố ngươi, lần này thật không có”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

“Tốt a, vậy đưa quần áo đây”. Lạc Cảnh Thiên thoả hiệp. Dù sao hắn thật phản bác không được, lại thêm sắp gặp lại Lạc Cảnh Điềm nên hắn không có quá nhiều suy nghĩ.

Sau đó, Sở Như Mộng đưa cho Lạc Cảnh Thiên quần áo, để hắn vào trong lều thay đồ. Đây là một bộ quần áo nữ tính rất đơn giản, phù hợp phong cách thường ngày của Sở Như Mộng.

Hơn nữa còn là quần áo chiến đấu, cho nên Lạc Cảnh Thiên mới dễ dàng tiếp nhận, nếu không đánh chết hắn hắn cũng sẽ không mặc mấy thứ này.

Nghĩ tới cảnh hắn mặc váy liền có chút doạ người.

Một lát sau, Lạc Cảnh Thiên từ trong lều đi ra, nhưng mà không có bất kỳ người nào kinh ngạc, bởi vì hiện tại dùng một mắt cũng có thể nhìn ra được Lạc Cảnh Thiên là nam. Do tóc hắn hiện tại rất ngắn.

“Ta thấy còn thiếu một chút, ngươi làm tóc biến dài được không?”. Sở Như Mộng chống cằm suy tư hỏi.

“Ngươi cho rằng đang biểu diễn đầu đường đây, còn làm ảo thuật biến tóc dài?”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt đáp.

“Có được hay không? Không được ta làm bộ tóc giả cho ngươi.”

“... Được rồi, vẫn để ta tự làm đi”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Nhất định là huyết mạch truyền thừa nói cho con hàng này biết, nếu không sao hắn biết được mình có thể kéo dài tóc?!

Lạc Cảnh Thiên đem tóc biến dài ra ngang vai, Sở Như Mộng nhíu mày, hắn đi tới bắt đầu quan sát, sau đó âm thanh ra lệnh nói.

“Ta nghĩ dài ngang lưng sẽ phù hợp hơn, biến dài ra thêm chút nữa”.

“Ngẩng cổ lên chút, cần che đi cục thịt thừa trên cổ ngươi, nếu không mắt mù cũng nhìn ra được ngươi là nam”.

“Mang vòng tay này đeo lên, nữ nhân làm sao có thể không mang trang sức? Còn còn lỗ tai. Cái gì? Ngươi muốn để ngươi ta phát hiện đúng không? Không muốn liền ngoan ngoãn nghe lời”.

“Đúng rồi, đeo bông tai lên”.

“Bả vai có chút vượt tiêu chuẩn, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Che đi một chút là ổn. Đúng, chính là như thế, ngươi tốt nhất không nên đem ống tay áo làm lệch ra. Cái gì? Đây là da ma thú cấp bốn, ngươi cho rằng là đồ phế thải hay sao? Chiến đấu cũng không rơi được, trừ khi ngươi để đám giới tính đực kia chạm vào”.

“Mông có chút lép, nhưng rất phù hợp vẻ ngoài. Chờ một chút, đưa đầu qua đây. Tết tóc, biết không? Không hiểu thẩm mỹ liền ngậm miệng cho ta”.

Sở Như Mộng dùng mọi thủ đoạn bắt ép Lạc Cảnh Thiên nghe lời, cuối cùng dưới sự sắc dụ... không đúng, là uy bức lợi dụ. Lạc Cảnh Thiên liền thành thành thật thật nghe theo Sở Như Mộng.

Cuối cùng Lạc Cảnh Thiên nữ trang cũng hoàn thành.

Một thiếu nữ xinh đẹp nhìn như mới 15-16 tuổi xuất hiện trước mặt đám người. Cả người toả ra thanh xuân khí tức, gương mặt điềm đạm đáng yêu lại cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt như hắc diệu thạch cực kỳ mê người lại thuần khiết thêm chút tang thương làm người khác rất dễ dàng sinh ra sự yêu thích.

Trên người mặc một bộ y phục chiến đấu bó sát, hở bờ vai cùng một nửa cánh tay, mái tóc bạch kim tết lại quấn quanh đầu, thêm phía trước là một cái mái ngố trẻ ngọn tém qua một bên.

Một nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu lại hiểu chuyện xuất hiện trưỡ mặt đám người, trên thân khó chất quý tộc bộc lộ ra khiến mọi thứ xung quanh đều phải lu mờ. Đây là cảm giác đầu tiên họ nghĩ đến khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên bộ dáng bây giờ.

Mặc dù Lạc Cảnh Thiên thân cao tới gần 1m8, nhưng mà lỗ tại lại cực kỳ giống yêu tộc. Mà yêu tộc thì thân cao hơn người bình thường cũng không có gì lạ.

Cả đám đều nghẹn hòng nhìn trân chối.

Ngươi mẹ nó nói cho ta biết người này là nam?!

Mộ Thanh Tuyết cùng Tuyết Băng Tâm cảm giác không cam tâm cùng thất bại lớn vô cùng. Vốn cho rằng bản thân là nữ nhân, lại xinh đẹp. Nhưng lại thua dưới tay một cái nam nhân như Sở Như Mộng họ đã rất khó chịu rồi. Nhưng hiện tại lại thêm Lạc Cảnh Thiên...

Cái trước còn có thể nói là thể chất đặc thù, cái sau đâu? Cái này làm sao tìm lý do?!

“Oa, lão đại, ngươi... ngươi thật là... xinh đẹp a”. Dạ Vũ không hiết từ lúc nào đã thoát khỏi trói buộc, hắc lúc này kinh ngạc bật thốt.

Lạc Cảnh Thiên lấy gương từ Sở Như Mộng xem bộ dáng của mình, chính hắn cũng kinh hãi trước hình ảnh trong gương.

Người này thật là hắn???

Quả nhiên, huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh thật đúng là trâu bò. Nhất là khí chất cao quý trên thân càng tôn lên vẻ ngoài của hắn.

Mà lúc này, Cung Bắc Hải đi tới, còn cầm theo một cái búa rất lớn, phải dài tới gần hai mét. Hai đầu vuông giống như là búa của thợ rèn. Hắn đưa cho búa ra cho Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên vô thức tiếp nhận, gương mặt khó hiểu hỏi.

“Làm gì?”.

“Hắc, thiết lập nhân vật thành công. Bạo lực tiểu la lỵ không có chạy. Ha ha ha”. Cung Bắc vô mạnh tay một cái cười lớn nói.

Đám người hơi ngẩn ra, nhưng mà nhìn kiểu này... thật đúng là rất giống.

Cung Bắc Hải lúc này chợt nhận ra không có ai cười theo hắn, mà phía sau lưng lại hiện lên hàn khí làm hắn run cả người. Hắn cơ thể cứng ngắc quay đầu lại, nhưng mà chào mừng hắn là một cái búa đập thẳng vào người, nhất thời hắn như diều đứt dây bay ra ngoài.

“Thật đúng là một cái bạo lực la lỵ a”. Đám người lẩm bẩm nói.

Lạc Cảnh Thiên gương mặt đều đen lại. Hiện tại người nào cũng dám đem hắn ra trêu chọc sao? Là các ngươi lâu ngày chưa nếm thử địa ngục tẩy lễ, vẫn là ta còn quá nhân từ?!

Mà lúc này đám người đại trưởng lão cũng về tới. Khi thấy Cung Bắc Hải bị một nữ tử đánh bay ra ngoài, ông ta kinh ngạc bật thốt.

“Tiểu Hải, chuyện gì xảy ra?”.

“Đại trưởng lão, ta không sao”. Cung Bắc Hải vuốt mũi xấu hổ nói.

“Các ngươi đây là thế nào? Ngày mai liền phải cùng Thánh địa chiến đấu, hôm nay liền mâu thuẫn nội bộ tới mức động thủ? Là ai ra tay? Lạc Cảnh Thiên đâu? Hắn làm sao không quản?”. Đại trưởng lão nhíu mày hỏi.

Cả đám người nghe vậy nín cười, Sở Như Mộng lúc này lên tiếng nói.

“Không phải chúng ta đánh, là hắn trêu chọc con gái nhà lành, nên bị người ta đánh”.

Đại trưởng lão ngẩn ra, lúc này cũng chú ý tới Lạc Cảnh Thiên, ông ta liền kinh ngạc hỏi.

“Tiểu cô nương, ngươi là ai? Làm sao lại ở đây?”.

Nơi này là Thất Thải Sơn đó a. Làm sao sẽ có yêu tộc xuất hiện? Hơn nữa trong đoàn người đi cũng không có người này a.

Lạc Cảnh mW7ta Thiên gương mặt đen như đít nồi, hắn há miệng muốn giải thích nhưng đại trưởng lão lại nói tiếp.

“Vừa rồi là ngươi đánh tiểu Hải? Tiểu Hải hắn động tay chân với ngươi sao? Cho nên ngươi mới tới đây tìm hắn tình sổ? Hắn phụ tình ngươi? Cung Bắc Hải, xem ngươi làm chuyện tốt. Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy ngươi cũng có thể ra tay?”. Đại trưởng lão nói xong liền tức giận nhìn Cung Bắc Hải quát lên.

Một giây.

Hai giây.

Bay giây sau...

Ha ha ha.

Đám người toàn bộ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngay cả Cung Bắc Hải cũng nhịn không được mà cười rơi nước mắt.

Đại trưởng lão não bổ thật sự... vô địch.


(Ps: hôm nay chỉ có 1c, cái máy tính chết bầm sập nguồn rồi. Viết bằng đt cúi đầu mỏi hết cả cổ)

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.