“Khụ khụ, ngài cuối cùng xem như tới. Tới chậm thêm vài phút, ngài liền phải cho ta nhặt xác rồi”. Lạc Cảnh Thiên tay che ngực, miệng phun ra vài ngụm máu, âm thanh yếu ớt vang lên.
“Còn có thể nói nhiều như vậy, xem ra cũng không sao. Ta an tâm”. Long chủ cười nói, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn về Quân Tinh Trúc cùng Quân Tinh Nguyệt.
“Sư tộc tộc trưởng Lam Tiểu. Không nghĩ tới ngươi lại ở đây”. Quân Tinh Nguyệt âm thanh mang theo cảnh giác vang lên.
“Hắn dù sao cũng là người của Tây Mạc, hơn nữa còn là người rất xuất sắc. Ta đương nhiên phải quan tâm rồi”. Long chủ lạnh nhạt nói.
“Đã như vậy, ta liền cáo từ, ngày sau gặp lại”. Quân Tinh Nguyệt hiển nhiên không muốn dây dưa với Long chủ, bà ta nói một câu liền muốn đi.
“Đã tới, không đánh một chút liền muốn đi? Dễ dàng như vậy sao?”.
Vừa dứt lời, Long chủ liền lập tức ra tay.
Lạc Cảnh Thiên nhìn đều trợn mắt há mồm, cường giả Thánh cảnh đỉnh phong, khủng bố như vậy sao? Hắn nhìn uy lực hai người phát ra mà hãi hùng khiếp vía. May mắn Quân Tinh Nguyệt ban đầu không có ý định ra tay mà để Quân Tinh Trúc xuất thủ, nếu không hắn sớm đã chết cả vạn lần. Hơn nữa bà ta cũng khinh địch, lại để cho hắn kéo dài đủ thời gian chờ Long chủ tới.
Nếu không hôm nay chỉ sợ hắn phải bỏ mạng tại đây rồi.
Vốn dĩ Long chủ cũng sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng mà sau khi Tố Băng Băng trở về, mặc dù nàng không có nói ra sự thật, dù sao Lạc Cảnh Thiên trước đó có dặn dò qua, nhưng mà nàng lại nói rằng Thần địa xuất hiện, mà Lạc Cảnh Thiên đang đối đầu với chúng. Long chủ biết sự nghiêm trọng của sự việc, liền đích thân đi tới Nam Hải.
Cách đây vài ngày Lạc Cảnh Thiên có nhận được tin tức này, cho nên hắn liền lợi dụng điểm này câu cá. Quả nhiên cá lớn xuất hiện, chỉ là con cá lớn này vượt quá ngoài dự đoán của hắn.
Sau một lúc, Long chủ nắm thế thượng phong, đè ép Quân Tinh Nguyệt chỉ có thể bị động ngăn cản. Mà trong giây phút quyết định, vốn dĩ Long chủ chuẩn bị mạt sát Quân Tinh Nguyệt, Quân Tinh Trúc từ xa ném ra thứ gì đó, sau đó Long chủ biến sắc lùi lại, Quân Tinh Trúc nhân cơ hội lao tới đỡ lấy Quân Tinh Nguyệt, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Tiểu đệ đệ, ngày sau gặp lại, ngươi sẽ không may mắn như hôm nay đâu”.
Dứt lời, cả hai người đều biến mất tại chỗ.
Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía hai người họ biến mất, đưa tay ra rút ra chủy thủ trước ngực, lẩm bẩm nói.
“Một đao này, ta nhớ kỹ”.
“Không sao chứ?”. Long chủ đi tới, nhìn Lạc Cảnh Thiên trước ngực đổ đầy máu, ông ta quan tâm hỏi.
“Khặc. Không sao, không chết được”. Lạc Cảnh Thiên ho ra một ngụm máu, nhưng vẫn cười nói.
“Hắc, đủ kiên cường. Đi thôi, ta đưa ngươi trở lại Tây Mạc Ma Tộc”. Long chủ đi tới đỡ hắn dậy, cười nói.
“Trước tiên đưa ta trở lại Vị La Đảo, ta còn có việc chưa có làm xong”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Vị La Đảo? Một đám hèn nhát phế vật đó có gì đáng quan tâm?”. Long chủ nhíu mày nói.
Ông ta cho rằng Lạc Cảnh Thiên bị thương thành dạng này đều vì bảo vệ đám người đó, dù sao đến đây, ông ta thấy một đám người Vị La Đảo chạy trốn, cho nên ông ta liền liệt họ vào dạng hèn nhát cùng phế vật.
“Không trách họ được, là ta cưỡng ép buộc họ rời đi. Ta thi triển một loại chiêu thức cực kỳ nguy hiểm, số lượng người sống càng lớn, phản phệ càng mạnh, cho nên họ rời đi mới là giúp ta. Ở lại chỉ có thể hại ta mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Hừ, bất kể là thế nào, họ vô dụng là sự thật. Đều lớn tuổi đủ làm cha ngươi, vậy mà để ngươi một mình chống chọi lại Thần địa. Một đám phế vật”. Long chủ lạnh lùng nói.
“... Ngài là khen ta vẫn là mắng ta?”. Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại nói.
“Được, đi thôi. Ta mang ngươi đi”. Long chủ bất đắc dĩ nói, sau đó nắm lấy Lạc Cảnh Thiên biến mất tại chỗ.
…
Lúc này, trên một hòn đảo nhỏ trong khu vực Nam Hải.
“Cha, ngươi nói Lạc Cảnh Thiên hắn sẽ không sao chứ?”. Vị La Thiên Hi cắn môi lo lắng nói.
“Hẳn là… hẳn là không sao chứ”. Vị La Chân Quân không dám chắc nói.
“Lúc sau… ta cảm nhận được một khí tức rất khủng bố, ta sợ rằng…”. Diệp Tinh Hà có chút không biết thế nào. Loại khí tức kia ai cũng cảm nhận được, cho nên Lạc Cảnh Thiên còn sống hay không vẫn là một ẩn số.
“Hắn nếu chết, các ngươi đều phải chôn cùng”.
Ngay lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Đám người giật mình nhìn qua, liền thấy được Long chủ đang đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên, mà Lạc Cảnh Thiên lúc này đã vô cùng suy yếu, nếu không có Long chủ đỡ lấy, sợ rằng hắn đã ngã gục trên đất.
Mấy người lo lắng, nhưng là cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Long chủ, không có ai dám động.
“Tiền bối là…”. Diệp Tinh Hà giật mình dò hỏi.
“Ngươi rốt cuộc tìm đám vô dụng này làm gì?”. Long chủ để Lạc Cảnh Thiên ngồi xuống, không nhìn mấy người Diệp Tinh Hà, chỉ vang lên âm thanh bất mãn.
Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi, thân thể mệt mỏi dựa lưng vào một gốc cây, ánh mắt nhìn quanh, âm thanh yếu ớt vang lên.
“Hiện tại, các ngươi có hai lựa chọn”.
“Thứ nhất, rời đi Nam Hải, bởi vì toàn bộ hải vực đã bị Thần địa khống chế. Ta nói là toàn bộ hải vực, chỉ cần là trên đại dương đều thuộc sự cai quản của Thần địa. Các ngươi hẳn là hiểu sự đáng sợ của điều này”.
Đám người gương mặt đều biến sắc, ngay cả Long chủ cũng hiện vẻ ngưng trọng.
Thiên Linh Đại Lục, hai phần ba đều là biển. Mà Thần địa lại nắm giữ toàn bộ biển cả… điều này đại biểu cho cái gì không cần nói cũng biết.
“Lựa chọn thứ hai, gia nhập vào Tây Mạc Ma Tộc, Thánh địa hay bất kể là một quốc gia nào. Bởi vì Thần địa chỉ cần vài năm nữa là sẽ tiến công, xâm chiếm mọi mặt đại lục. Các ngươi trốn đi đâu cũng vô ích, mặc dù như vậy có lẽ sẽ chết sớm hơn một chút, nhưng là… các ngươi cũng có thể lựa chọn gia nhập vào Thần địa. Nhưng hậu quả… ta không dám nói các ngươi còn có phải là chính các ngươi, hay chỉ là một cái con rối do Thần địa khống chế”.
“Viện trưởng, đây là thứ cuối cùng ta trả cho ngươi, đa tạ ngươi năm đó chiếu cố Băng Băng, hiện tại, chúng ta… không ai nợ ai”.
“Ta biết, ta cũng chưa từng nghĩ dựa vào điểm này bắt ngươi làm cái gì”. Diệp Tinh Hà gật đầu nói.
Lạc Cảnh Thiên có thể cung cấp tin tức này cho ông ta, ông ta đã rất cảm kích. Dù sao cách làm người của ông ta trước giờ luôn luôn công chính, cho nên ông ta cũng không phải loại người tiểu nhân kia.
“Viện trưởng, nhắc nhở ngươi một câu, mặc dù Diệp Phàm tính cách không phải xấu, nhưng là cái miệng hại cái thân. Trên đại lục không phải như Nam Hải, Diệp gia bảo vệ không được hắn”. Lạc Cảnh Thiên khuyến cáo nói.
Diệp Phàm nội tâm không phục, nhưng lại không dám nói.
Hắn chưa ngu tới mức hiện tại đi trêu chọc Lạc Cảnh Thiên, đừng nói Lạc Cảnh Thiên đang trọng thương, không nhìn một chút đứng bên cạnh hắn là ai? Ngay cả Vị La Chân Quân cùng cha hắn đều không dám lớn tiếng huống chi là hắn.
“Long chủ, đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Tốt, sớm nên rời khỏi đây. Ta nhìn đám người này thêm chút nữa sợ nhịn không được sẽ giết chúng”. Long chủ nói, sau đó nắm lấy Lạc Cảnh Thiên bay mất.
“Cha, ngươi kia… rốt cuộc là ai?”. Diệp Phàm nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Long chủ, Tây Mạc Ma Tộc người đứng đầu, một trong tam đại thế lực sánh ngang với Thánh địa cùng Thần địa, Sư tộc tộc trưởng Lam Tiêu. Thực lực Thánh cảnh đỉnh phong. Ngươi nói hắn là ai?”. Diệp Tinh Hà trừng mắt nói.
Ực!
Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nó!
Thực lực đã khủng bố như vậy, sau lưng lại có thể lực khổng lồ như vậy chống lưng, khó trách hắn mạnh miệng như vậy. Đổi lại là ta, ta cũng dám ngông cuồng như thế.
Bất quá, hắn chỉ nghĩ mà thôi, dám nói ra, sợ rằng cha hắn liền cho hắn một cái tát.
Long chủ mang Lạc Cảnh Thiên rời khỏi Nam Hải, vừa rời khỏi khu vực biển, Lạc Cảnh Thiên liền ra hiệu cho Long chủ dừng lại. Hắn nhớ tới còn một việc chưa làm, chính là muốn xem xem có nguyền rủa hay không.
Lạc Cảnh Thiên đem một số chuyện của Thần địa nói ra, nhưng một giây sau, giống như từ cõi u minh, một ánh mắt nhìn chằm chằm lấy hắn. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên.
Lại là ngươi.
Người này chính là người hạ nguyền rủa hắc WZMBm ám lên người Tạ Doanh Doanh.
Ngay sau đó, nguyền rủa phủ xuống người hắn, Long chủ cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí, ông ta còn đang muốn nói liền thấy Lạc Cảnh Thiên động.
“Mẹ nó, lần này không cạo xuống ngươi một lớp da, ngươi đừng mong rời đi đơn giản như vậy”.