Tiếng bàn tán của người trong đại sảnh rộ lên, hiển nhiên là tất cả đều rất tò mò người tới là ai. Minh Yên quay người nhìn Tần Trắc phi, khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh nói: “Phiền Trắc mẫu phi rồi, Luyện Hoa chăm chỉ, đỡ cho Bạch Hinh được chút việc.”
Giọng của Minh Yên không lớn nhưng rất nhiều người trong đại sảnh náo nhiệt này vẫn nghe được, mọi người ngạc nhiên nhìn Minh Yên, ai cũng nghe ra được trong lời nói có hàm ý khác thường.
Minh Yên vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt, giống như Minh Yên đứng ở nơi đó, dù chỉ mặc y phục giản đơn nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý.
Trước giờ Minh Yên rất ít khi xuất hiện trong yến hội, dù sau trận chiến loạn Tam Vương, phủ Vũ Ninh Vương đã mở tiệc mời khách nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa từng thấy Minh Yên. Có rất nhiều người được nhìn thấy Minh Yên lần đầu, đối với vị Úc Thất tiểu thư trong truyền thuyết này, mọi người không còn xa lạ gì, đã được nghe người khác kể qua không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần là chuyện liên quan tới Minh Yên và Chu Hạo Khiên, dù là nhỏ nhặt thì cũng lập tức lan truyền khắp Kinh thành, lại thêm những người từng thấy Minh Yên đều hết lời tán dương thì càng khơi gọi lòng hiếu kỳ của mọi người, lần này Chu Hạo Khiên được phong Vương Thế tử, chuyện kế thừa tước vị như ván đã đóng thuyền, trước kia còn có một số người quan sát, còn lúc này sau khi thấy rõ tình hình thì đều nhao nhao tới nịnh bợ, mà phần nhiều là tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy nữ nhân được tiểu Vương gia nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn thấy vị kỳ nữ sinh hạ ra ba hài tử trong chiến loạn, và đặc biệt hơn tất cả, Minh Yên đã trở thành một truyền kỳ hiếm có của các nữ tử khuê các ở Kinh thành.
Đây là một quốc gia tuân theo lễ giáo, giữa nữ nhân và nam nhân, dù là tình đầu ý hợp cũng sẽ không giống Chu Hạo Khiên, giống trống khua chiêng thề xông pha khói lửa vì một nữ nhân, từ sau khi cái tên của Minh Yên và Chu Hạo Khiên dính lại với nhau đã định sẵn truyền kỳ của bọn họ sẽ được người đời ngưỡng vọng, trên đời này chỉ có một Chu Hạo Khiên không bị thế tục ràng buộc, không quan tâm tới ánh nhìn của mọi người, muốn làm gì thì làm, tùy tâm sở dục.
Nếu năm đó Vũ Ninh Vương có thể có dũng khí như Chu Hạo Khiên, nếu Tống Tiềm có thể bạo gan hơn, nếu Chung Dực có thể dũng cảm hơn, có lẽ rất nhiều chuyện đã không như bây giờ. Song, thứ quý giá nhất cũng nằm nơi đây, chỉ có một Chu Hạo Khiên mới có thể làm ra những chuyện không tưởng vì Úc Minh Yên, rồi kéo tới vô số người chú ý, rất nhiều người không đồng ý, nhưng hắn chưa bao giờ dao động.
Có câu chớp mắt vạn năm, gặp được người là duyên số, có người có thể tay trong tay, mà cũng có người lại oán hận nhau. Nhưng không thể phủ nhận, trong số đó, Chu Hạo Khiên và Minh Yên đã trở thành một cặp để người đời ngưỡng mộ vô hạn.
Tình yêu đẹp đẽ vượt qua thế tục, mặc kệ từ lúc nào, mặc kệ mọi người phê phán ngoài miệng nhưng trong lòng lại hâm mộ.
Minh Yên không biết mình ở trong mắt người khác lại phức tạp như vậy, nàng chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình, chỉ thế mà thôi. Càng là chuyện giản đơn thì càng dài lâu, vậy mới có thể thật sự trở thành một truyền kỳ.
Tiếng xì xào trong phòng không ngớt, dù ngoài mặt Minh Yên giữ nguyên nụ cười nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng, tên tuổi của Bạch Mẫu Đơn danh chấn Kinh thành, có ai không biết chứ?
Đừng nói là bên khách nữ, ngay đến cả khách nam bên cạnh, dù đã hạ giọng, còn cách thủy tạ mà vẫn có thể nghe được.
Nàng đã từng tưởng tượng ở trong đầu danh kỹ số một Kinh thành sẽ khuynh quốc khuynh thành thế nào, đều nói nam nhân có đôi mắt biết nhìn nữ nhân, người đẹp được chọn ra chắc chắn không làm người ta thất vọng.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn lần đầu tiên, Minh Yên lập tức nghe được tiếng cảm thán xì xầm trong đại sảnh.
Đến cả Minh Yên cũng không khỏi sững người, danh kỹ số một Kinh thành quả quả nhiên danh bất hư truyền.
Hôm nay Bạch Mẫu Đơn cũng mặc y phục trắng toát, khá giống với xiêm y của Minh Yên, thật là trùng hợp.
Nếu nói giống y phục thì thôi, nhưng thế nào kiểu tóc và trang sức lại giống nhau y đúc, đây mới làm người ta phải ngạc nhiên, thật sự quá quái lạ.
Minh Yên với bộ đồ trắng như hoa lan trong cốc vắng, tao nhã tinh khôi, đứng đó mà vẫn mang khí chất không ai dám khinh nhờn, khí chất ấy được tích lũy nuôi dưỡng từ năm này qua năm khác trong gia cảnh nhà quan, trong veo tinh khiết không tì vết.
Bạch Mẫu Đơn thì lại có nhan sắc bất phàm, người sống ở thanh lâu thường mang theo nét quyến rũ nhưng thấp kém, mà Bạch Mẫu Đơn trong bộ đồ trắng thuần lại khiến người nhìn cảm thấy mong manh như hoa lê đầu cành, dịu dàng nhưng cũng thật kiên cường.
Mỗi người một vẻ nhưng không thể phủ nhận, xét ở nét kiều diễm xinh đẹp thì Minh Yên vẫn kém một chút.
Đứng bên cạnh Bạch Mẫu Đơn còn có một nam hài đang rất sợ hãi, nắm chặt y phục của Bạch Mẫu Đơn không nhúc nhích, thậm chí còn không dám nhìn bất cứ ai, thoạt nhìn hài tử này có hơi rụt rè, tuổi không lớn, khoảng chừng ba tuổi nhưng vô cùng đáng yêu, có một đôi mắt đẹp như bảo thạch rất giống Chu Hạo Khiên, nhìn thấy vậy, trong lòng Minh Yên lập tức khó chịu.
Chẳng trách Tần Trắc phi nói hài tử này giống Chu Hạo Khiên mấy phần, hôm nay tận mắt thấy quả thật có vài phần giống.
Nhìn mà tức ngực khó chịu, nhưng Minh Yên vẫn nhìn về phía hai vị Tần Mục, cười nói: “Người đã tới, hai vị Trắc mẫu phi thấy nên xử lý thế nào?”
Mục Trắc phi nhìn Minh Yên nói: “Hôm nay con là chủ lễ, bất kể chuyện gì cũng do con ra mặt.”
Tần Trắc phi chậm một bước, nhưng Mục Trắc phi đã nói vậy, bà ta cũng không tiện bác bỏ, nhưng cũng không phụ họa theo, chỉ cười nói: “Nữ tử này xinh đẹp tuyệt trần, không biết là nữ nhi nhà nào.”
Trong lòng Minh Yên bùng lửa giận, nhưng trên mặt lại không hề tỏ vẻ khó chịu, cười đáp: “Ta hỏi cái là biết thôi.”
Minh Yên dẫn theo Bạch Hinh đi về phía trước, đứng vững nhìn thẳng, mang theo phong thái tuyết trắng ngày xuân, một thoáng khiến mọi người cảm giác như toàn bộ linh khí của đất trời đều tụ trên người nàng.
Bạch Hinh tiến lên trước dọn ghế đỡ Minh Yên ngồi xuống, xong rồi mới cười hỏi: “Luyện Hoa, sao ngươi lại dẫn người vào đây, người đó là ai?”
Luyện Hoa ra vẻ khó xử, đáp lại Bạch Hinh: “Ta cũng không muốn dẫn người vào, nhưng Bạch cô nương này cứ đứng ở cửa không chịu đi, ầm ĩ không thôi, lại còn luôn miệng nói hài tử này là của tiểu Vương gia… Ngoài cổng người người tấp nập, ta đành phải dẫn nàng ta vào.”
Lời vừa dứt thì tiếng cảm thán kinh ngạc hết đợt này tới đợt khác, thậm chí còn có nam tử khẽ hô lên: “Bạch Mẫu Đơn…”
Đủ mọi ánh nhìn tập trung lên người Minh Yên, dù Minh Yên đã có chuẩn bị trước nhưng lúc này vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Minh Yên nhìn nàng ta, thế mà lại bật cười, nhìn Luyện Hoa nói: “Ngươi giỏi lắm, biết rõ hôm nay vương phủ mở tiệc mời khách mà còn dẫn thứ nghèo hèn này vào vương phủ, dẫn vào vương phủ thì cũng thôi, lại còn đưa tới phòng bày tiệc… Ngươi đã làm việc trong phủ nhiều năm, chẳng lẽ lỗi này mà cũng phạm phải được?”
Lời của Minh Yên lập tức dọa Luyện Hoa toát mồ hôi lạnh, nhưng dù sao bao năm qua của Luyện Hoa cũng không phải vô công rồi nghề, cau mày ngập ngừng: “Không phải nô tỳ vượt quyền, nhưng nô tỳ thật sự sợ Bạch tiểu thư gây náo loạn, vậy nên mới đưa ra hạ sách này.”
Phản ứng rất nhanh, không hổ là người của Tần Trắc phi.
Thật ra vừa rồi Minh Yên tra hỏi đã để lại cho mọi người một ấn tượng, Luyện Hoa này gan to bằng trời. Đừng nói là vương phủ đây, cho dù hộ gia đình bình thường tổ chức yến tiệc, nếu có nữ nhân dẫn hài tử tới cửa thì đều sẽ sắp xếp cho ở một nơi hẻo lánh trước, chuyện thế này không hay ho gì, để lan truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười. Thế nhưng Luyện Hoa thân là một đại nha hoàn của Tần Trắc phi mà lại xử lý như vậy, vốn dĩ mọi người chỉ muốn xem trò hay chứ không nghĩ tới điểm này, mà Minh Yên nói ra, trong lòng mọi người đều không nhịn được cảm thán, trong này có uẩn khúc!
Bởi vậy không ít người đưa mắt nhìn Tần Trắc phi, dù da mặt của Tần Trắc phi có dày thì lúc này cũng phải tái mặt.
Thật ra vừa rồi Minh Yên nói cũng không dễ nghe, chỉ thẳng xuất thân nghèo hèn của Bạch Mẫu Đơn, mà quả thật nữ tử xuất thân thanh lâu rất ti tiện. Song, có lẽ Bạch Mẫu Đơn cũng không ngờ Minh Yên lại chẳng nể nang giữ gìn thể diện cho Chu Hạo Khiên, dù thế nào thì Bạch Mẫu Đơn và Chu Hạo Khiên cũng có có dây dưa với nhau.
“Sợ nàng ta làm loạn? Nàng ta là gì của ngươi mà ngươi sợ nàng ta làm loạn? Ngươi đưa nàng ta đến đây khác nào để nàng ta làm loạn, Bạch Hinh, nếu đổi lại là tỷ ra ngoài, tỷ sẽ xử lí việc này thế nào?” Bây giờ Minh Yên chưa buồn để mắt tới Bạch Mẫu Đơn, muốn gạt nàng ta sang một bên, để nàng ta khó chịu, không cho nàng ta cơ hội mở miệng, Minh Yên muốn xem vị này có thể chịu đựng được tới bao giờ.
Trăm luyện thành thép, nhưng chưa hẳn tất cả đều tốt.
Toàn bộ yến hội đều im lặng, mọi người cứ tưởng sẽ được nhìn thấy cảnh Minh Yên đuổi thẳng mẫu tử Bạch Mẫu Đơn ra ngoài, ai ngờ Minh Yên lại nhàn hạ bắt lỗi một nha hoàn không tha, mà quả thật Minh Yên đã bắt được một lỗi sai rất lớn, khiến mọi người đều cảm thấy Luyện Hoa này đáng ngờ.
Luyện Hoa nắm chặt hai tay vào nhau. Nàng ta đã bắt đầu thấy sợ, chưa bao giờ thấy Úc Minh Yên như vậy, rõ ràng trong mắt là ý cười dịu dàng nhưng lại khiến cả người nàng ta lạnh rét.
Lúc này trong đầu của mọi người bắt đầu nghĩ tới đủ mọi lời đồn về các phe phái tranh đấu trong vương phủ, vốn cứ tưởng chỉ là lời đồn truyền miệng, hôm nay tận mắt nhìn thấy có lẽ cũng chưa chắc…
Bạch Hinh tiến lên phía trước, nhìn thẳng vào Luyện Hoa, lớn giọng: “Luyện Hoa ngươi đi theo Tần Trắc phi không phải ngày một ngày hai, ngươi là đại nha hoàn chủ tử tín nhiệm nhất, phép tắc trong vương phủ, tiểu nha hoàn mới vào phủ có thể không hiểu nhưng chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không hiểu? Nữ tử này nói nàng ta là Bạch Mẫu Đơn thì nàng ta là Bạch Mẫu Đơn sao? Nói hài tử của nàng ta là của tiểu Vương gia thì là của tiểu Vương gia à? Sao ngươi không nghĩ xem, nếu đây thật sự là hài tử của tiểu Vương gia thì tại sao đến hôm nay mới xuất hiện? Khoan chưa nói đến điều này, thân là nô tỳ, việc đầu tiên phải làm là phân ưu cho chủ tử, ngươi tùy hứng dẫn người tới, tuy miệng nói là sợ làm lớn chuyện lên nhưng cách xử lý của ngươi đâu còn là làm lớn chuyện lên thôi đâu, các vị phu nhân ngồi ở đây có ai không phải quý nhân trong Kinh thành, ngươi dẫn người tới rõ ràng là muốn các vị phu nhân nhìn thấy chuyện xấu mặt của vương phủ mà!”
Luyện Hoa bị Bạch Hinh nói mà mặt trắng bệch, tức giận cãi lại: “Nếu la hét ầm ĩ ngoài kia, thể diện của vương phủ cũng bị tổn hại.”
“Càng nói càng không đúng, la hét ầm ĩ cái gì?” Bạch Hinh cười khinh một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Mẫu Đơn, dùng ánh mắt sắc nhọn khinh miệt quét qua nàng ta, ánh mắt ấy như nhìn từ trên cao xuống mấy thứ bẩn thỉu dơ dáy, sau đó nói: “Buồn cười, la hét ầm ĩ kiểu gì? Đâu phải trong vương phủ không có nổi hai ba gia nhân khỏe mạnh, nếu có người dám gây rối trong vương phủ, chẳng lẽ không thể khống chế được một nữ nhân? Luyện Hoa à, ngươi càng sống càng thụt lùi thế, người ta nói thế nào thì tin thế đó hả? Ngươi có bằng chứng gì chứng minh hài tử này là của tiểu Vương gia không? Hay là ngươi quen Bạch Mẫu Đơn, vậy nên mới dễ dàng dẫn nàng ta vào đây?”
Bạch Hinh nói rồi xoay người nhìn mọi người trong sảnh, cúi người hành lễ trước rồi mới nói: “Bẩm các vị phu nhân, hôm nay đã để mọi người chê cười rồi, Úc Trắc phi của chúng tôi khoan dung hiền lành nên đám nô tài này mới không coi ai ra gì, ngay cả chuyện như vậy mà cũng dám dẫn người tới đây.”
Luyện Hoa biến sắc, ngay cả Tần Trắc phi cũng không giữ nổi bình tĩnh, Luyện Hoa đang muốn giải thích, nhưng Bạch Hinh không cho nàng ta cơ hội, lập tức nói tiếp: “Thú thật, nếu phủ của các vị phu nhân phát sinh chuyện này, nô tỳ nghĩ, không cần một nô tỳ mà ngay đến người gác cổng cũng tự biết xử lý việc này thế nào, là ngày khách khứa đến chơi, nhất định không thể để cho một nữ tử bán hoa thấp hèn bôi nhọ trong sạch của chủ nhân, dù chuyện là thật hay giả cũng sẽ đưa người đi tránh mặt, đợi khách khứa ra về sau đó mới điều tra kỹ lưỡng để xử lí. Nhưng bây giờ, có một số người thấy Úc Trắc phi dễ tính dễ bắt nạt, ngày thường đối xử tốt với mọi người trong phủ thì muốn được đằng chân lân đằng đầu, không thể chấp nhận được. Thứ mà Luyện Hoa phạm phải không chỉ là một lỗi sai, mà đó là tội danh đáng bị đánh chết. Khinh thường chủ tử trong vương phủ, xúc phạm danh dự của vương phủ, trong ngày trọng đại như này mà một chút chuyện nhỏ cũng không xử lý được, đó là tất trách, trên có lỗi với vương phủ, dưới có lỗi với chủ tử, vậy giữ lại có ích gì? Bạch Hinh căm ghét nhất là loại người bất trung bất nghĩa này!”
Lúc Bạch Hinh nói lời này thì nhìn về Tần Trắc phi, thái độ trở nên cung kính: “Tần Trắc phi chủ tử luôn làm theo lẽ phải công bằng, có tiếng hiền lương, lần này xin Tần Trắc phi chủ tử đứng ra làm gương cho vương phủ, để đám nô tài bị mỡ heo che mắt, không biết nghĩa vụ của bản thân tỉnh táo lại. Luyện Hoa là nha hoàn của người, chủ tử của nô tỳ không tiện dạy dỗ thay, xin Tần Trắc phi chủ tử trả công bằng lại cho chủ tử nhà nô tỳ, bị một nha hoàn trêu đùa như vậy mà còn có thể nhịn được thì còn có cái gì không thể nhịn được nữa!”
Bạch Hinh nói năng lưu loát, từng câu chữ đẩy Luyện Hoa vào đừờng cùng, đẩy Tần Trắc phi vào góc chết, quyết không cho bọn họ cơ hội thở dốc.
Mà đồng thời Bạch Hinh cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may mà tiểu Vương gia cao tay hơn, biết chắc chắn Tần Trắc phi sẽ giở trò nên đã dùng thế công như sấm sét chặt đứng một cánh tay của bà ta, khiến bà ta ốc còn không mang nổi mình ốc, dùng khí thế đánh đòn tâm lý chặn Tần Trắc phi, làm bà ta mất bình tĩnh lộ đuôi trước mặt mọi người, giúp phe mình chiếm ưu thế, và mọi người sẽ càng lúc càng nghi kỵ Tần Trắc phi hơn.
“Khoan đã!” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, hai mắt Minh Yên híp lại, khóe miệng nhếch lên, người trong cuộc mở miệng rồi, xem ra Bạch Mẫu Đơn này không phải nữ tử bình thường, ngay lúc này mà còn dám ngắt lời chặn ngang.