Mấy năm qua ngày giỗ của tiên Vương phỉ chỉ làm lễ bái đơn giản, nghi thức không long trọng hoành tráng.
Năm nay việc vui tới liên miên, đầu tiên là Chu Nghiên được sắc phong, bây giờ Chu Hạo Khiên cũng được phong Vương Thế tử, nay không giống xưa, thuận lý thành chương ngày giỗ của tiên Vương phi cũng long trọng theo. Trước một ngày đã có người tới đưa lễ trước, Minh Yên là đích nhi tức của tiên Vương phi, để nàng đứng ra tiếp đón là hợp lý nhất, nhưng mới một ngày mà người càng lúc càng nhiều, thật sự khiến Minh Yên mệt muốn ngất luôn tại chỗ.
Đến ngày chính, Minh Yên và Chu Hạo Khiên đã tẩy trần thay y phục, đổi sang đồ trắng thuần đã chuẩn bị từ trước, trên tóc Minh Yên chỉ cài một cây trâm bạc, không có trang sức gì khác. Đỉnh quan của Chu Hạo Khiên cũng được thay thành ngọc trắng, bên hông đeo ngọc dương chi, một thân y phục trắng thuần lại càng làm người ta xót xa.
Minh Yên chỉnh lại y phục cho Chu Hạo Khiên, hỏi: “Hôm nay nhiều khách, chàng không được tùy hứng, dù có chuyện gì cũng phải nhịn.”
Thật ra Minh Yên biết hôm nay sẽ bắt đầu chuyện Bạch Mẫu Đơn, nhưng có kết thúc luôn không thì Minh Yên khó mà nói được. Mấy ngày nay Bạch Hinh đi lại vất vả, Tam Nương cũng ra tay nên Minh Yên sẽ không ở thế bị động. Chu Hạo Khiên nói giao chuyện này cho hắn, mà chỉ sợ vị này nổi nóng lên là bất chấp tất cả gây náo loạn luôn.
Cho nên lúc này mới cẩn thận dặn dò, không thể thất lễ trước mặt khách.
Mấy năm trước đều tế lễ ở từ đường, năm nay lại tổ chức ở hai nơi, bởi vì nhiều người tới tế bái nên có sắp xếp một nơi tế bái ở sảnh trước, trên bàn thờ hương khói nghi ngút.
Minh Yên và Chu Hạo Khiên đã qua viện Thúy Ninh của lão Vương phi từ sáng sớm, hôm nay tổ chức lễ lớn, quả nhiên Tần Trắc phi cũng có mặt, mặc dù không ai biết ngày đó lão Vương phi xử lý thế nào, nhưng Minh Yên có thể đoán được, lão Vương phi là một người hiền lành, nhưng chuyện có liên quan tới con cháu thì chắc chắn sẽ không hồ đồ.
Nhìn Minh Yên lại đây với toàn thân đồ trắng thuần, mọi người tán dương gật gù, Mục Trắc phi cười nói: “Chuẩn bị sao rồi?”
“Phải cảm ơn Trắc mẫu phi chỉ dạy, tất cả vẫn ổn.” Minh Yên vừa cười vừa nói, nàng nói là lời thật lòng, lần này Mục Trắc phi chủ động giúp đỡ, thật sự khiến người mới như Minh Yên phải cảm thán, gừng càng già càng cay quả không sai. Mặc dù Mục Trắc phi không tâm cơ bằng Tần Trắc phi nhưng đã quản lý công việc trong phủ Vũ Ninh Vương nhiều năm, thật sự đã giúp đỡ Minh Yên rất nhiều trong chuyện này.
“Tam tẩu tẩu vốn thông minh tài giỏi, không cần khách sáo.” Linh Tú vừa cười vừa nói, mắt to long lanh như viên bảo thạch. Từ sau trận chiến loạn Tam Vương, Linh Tú như trưởng thành sau một đêm, không còn ý thù địch với Minh Yên nữa, không biết có phải do Mục Trắc phi hay Chu Hạo Thần đã nói gì không.
Trước kia luôn đối nghịch với Linh Ngọc mà bây giờ hai tỷ muội lại rất thân, thường xuyên thấy bọn họ hẹn nhau cùng thêu thùa ngắm hoa.
Cuộc sống bình yên, ngày tháng lặng trôi như thế này Minh Yên mới cảm nhận được trên thế gian này cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, chỉ cần lòng tham của con người không thái quá, muốn sống chung hòa thuận cũng không phải là điều khó khăn.
Lão Vương phi cẩn thận dặn dò Minh Yên một số điều cần lưu ý, lúc này mới dẫn đầu rời đi, theo sau là hai vị Tần Mục, ba huynh đệ Hạo Khiên, mấy chị em dâu Minh Yên, Linh Ngọc Linh Tú đi tới từ đường.
Phía từ đường đã chuẩn bị xong từ lâu, bàn thờ, nến trắng đầy đủ, bên trong rất rộng, đi vào lập tức cảm thấy mát lạnh.
Thủ tục tế bái vô cùng rắc rối, hai vị Tần Mục đi trước làm lễ thê thiếp, vái lạy dâng hương, sau đó cung kính lui qua một bên.
Minh Yên nhìn cảnh này, không rõ trong lòng có cảm xúc gì, mặc dù Mục Trắc phi được yêu chiều, Tần Trắc phi cao tay nhưng đứng trước bài vị của tiên Vương phi, bọn họ vẫn phải cúi đầu, vẫn phải làm lễ thê thiếp. Gia pháp tổ tông, lễ nghi đạo đức không cho phép bọn họ làm xằng làm bậy.
Minh Yên quan sát sắc mặt của hai người, Tần Trắc phi vẫn dịu dàng đoan trang như trước, trên mặt không có lấy một chút khác thường. Mục Trắc phi thì lại mang theo một chút cay đắng bi thương, so sánh hai bên thì cảm thấy thái độ của Mục Trắc phi chân thực hơn. Minh Yên vẫn luôn cho rằng, con người Mục Trắc phi có thể sống sót được ở trong hậu viện sóng ngầm quỷ quyệt này thật sự là một phép màu.
Minh Yên và Chu Hạo Khiên dẫn đầu thế hệ này, cung kính quỳ trên mặt đất, quỳ lạy hành lễ, trong lúc dập đầu vô cùng thành kính, đó là mẫu thân ruột thịt của Chu Hạo Khiên, là bà bà của Minh Yên, tất nhiên Minh Yên rất cung kính, không dám qua loa lấy lệ.
Đứng dậy thắp hương, cắm hương vào lư bằng hai tay, đến đây thì nghi thức kết thúc. Lại qua một lượt nghi thức, ước chừng một canh giờ thì có hơi mệt, nhưng nhiều hơn là vui mừng, sau khi chết, lễ tang được tổ chức trọng thể tuy có hơi làm quá nhưng chí ít cũng là một chút gì đó an ủi cho người ở lại, chí ít thời khắc này Minh Yên có thể thấy được gợn sóng trong mắt Chu Hạo Khiên.
Hai phu thê như tâm linh tương thông, quay sang nhìn nhau.
Hai mắt Minh Yên cong cong, long lanh ánh nước mà lại mang theo ý cười sâu thẳm, bình yên khiến cho người ta cảm thấy ấm áp
Bứt rứt trong lòng Hạo Khiên được trút ra thoải mái, sóng gợn cuồn cuộn, sóng lớn vỗ lời, hôm nay đã nhìn thấy ánh sáng rồi.
Nàng chỉ cười vì hắn, chỉ có hắn mới có hiểu được ý nghĩa của nụ cười ấy, nàng có thể cảm nhận được uất ức trong lòng hắn, bất bình cho hắn mà đứng ra phản kháng.
Minh Yên nhìn bài vị của tiên Vương phi, làm lễ chắp tay trước ngực, thầm nói trong lòng: “Kính thưa mẫu phi, bây giờ hài tử của người đã công thành danh toại, vị trí Vương Thế tử vững như bàn thạch, đích tôn của người cũng được ngự chỉ sắc phong, người ở dưới Cửu tuyền có thể nhắm mắt rồi. Gặp được chàng là phúc của Minh Yên, tạ ơn người đã sinh ra và nuôi dạy nên chàng, để con có thể sống lại gặp nhau, quen nhau, yêu nhau…”
Làm lễ xong, mọi người lục tục rời từ đường, trời cao mây ấm, hoa nở rực rỡ, toàn bộ vương phủ như mang cảnh sắc khác.
Từ xa có một người chậm rãi đi đến, tới gần mới phát hiện ra trong lòng ông ta còn bế thêm một hài tử, lại gần hơn mới thấy rõ là Vũ Ninh Vương, mà hài tử trong lòng ông chính là Chu Nghiên.
Mọi người đều kinh ngạc, không rõ tại sao bây giờ Vũ Ninh Vương lại đến, mấy năm trước sau khi mọi người tế bái xong mới đến một mình, và luôn đứng lặng trong từ đường rất lâu, không ai biết ông ta làm gì, nói gì, bởi vì ông ta luôn đổi hết người hầu ra ngoài.
Mọi người im lặng nhìn Vũ Ninh Vương bế Chu Nghiên tiến vào từ đường, bóng người xa xa kia có hơi lảo đảo, nhìn thấy Vũ Ninh Vương vậy mà lại đặt Chu Nghiên lên bồ đoàn dưới đất, đỡ bé dập đầu, thấy Vũ Ninh Vương mấp máy môi, không nghe rõ là đang nói gì, nhưng mọi người đều kinh ngạc.
Mục Trắc phi khẽ cười một tiếng, rời đi đầu tiên, giống như thế gian nơi đây và bà không thuộc về nhau, như mây với bùn.
Mục Trắc phi vừa đi, mọi người cũng dần dần rời đi, lúc đi tới chỗ rẽ, Minh Yên dừng chân nhìn Chu Hạo Khiên, lại thấy sắc mặt Chu Hạo Khiên hơi khó chịu. Nàng vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, cười một cái nói: “Đừng lo, cũng đừng giận, chuyện phu thê yêu hận tình thù của bọn họ là chuyện của bọn họ, chúng ta cứ thoải mái nhẹ lòng thôi…”
Trong tình yêu vốn không có chỗ cho kẻ khác xen vào.
Chu Hạo Khiên cười nhạo một tiếng, nhưng cũng xen lẫn nỗi bất lực, nắm tay Minh Yên đi chầm chậm về phía trước, mãi lâu sau mới nói một câu: “Ta sẽ không tha thứ cho ông ấy!”
Minh Yên sẽ không khuyên Chu Hạo Khiên phải tha thứ, người làm sai cũng nên gánh chịu hậu quả, nàng mỉm cười nói: “Đây là chuyện của chàng, giống như ta sẽ không tha thứ cho Lan Phương.”
Phu thê hai người nhìn nhau cười, có bao điều trong lòng mà không cần nói ra.
Mỗi người đều có cách làm riêng, có nguyên tắc riêng, người khác không nên can thiệp vào, thứ có thể làm chính làm làm tốt việc của mình, chỉ vậy thôi.
Người đến đây tế bái, sau khi thắp hương xong sẽ tụ họp ở phòng yến tiệc của phủ Vũ Ninh Vương, mọi người ngồi trò chuyện với nhau đợi gia chủ.
Qua ba lượt rượu, bầu không khí thoải mái hơn, chủ và khách đều vô cùng vui vẻ.
Minh Yên như hồ điệp đi quanh trong sảnh tới từng bàn khách thế gia, nâng ly với bạn cũ, chúc rượu với bạn mới. Minh Yên chỉ cảm thấy hai chân đau nhức, cổ họng khô rát nhưng vẫn phải nói.
Yến tiệc tách nam và nữ ra, nhưng phủ Vũ Ninh Vương sắp xếp lại rất đặc biệt. Vừa hay nơi tiếp khách có lầu thủy tạ, cách lầu thủy tạ lại có hoa cỏ che chắn, hai bên không thể nhìn thấy nhau nhưng đều có thể nghe thấy tiếng cười nói lẫn nhau, cũng là một điểm đặc sắc thu hút.
Ánh mắt của Minh Yên vô tình lướt qua Tần Trắc phi, lại nhìn thấy trong đôi mắt kia là cái lạnh giá băng và nụ cười mỉa mai, mệt mỏi trong lòng lập tức bị một luồng hơi lạnh đè xuống. Suýt nữa Minh Yên đã quên, có lẽ qua một khắc này, toàn bộ khách trong sảnh đều muốn xem một màn kịch hay.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Minh Yên vẫn cảm thấy đắng chát, có một số việc, người khác nói đều vô nghĩa, chỉ khi chính bản thân trải qua mới có thể hiểu rõ được.
Vì là lễ tế nên không mời đoàn kịch tới biểu diễn, Minh Yên đi tiếp một vòng nữa, thật sự mệt đến ngất ngư, Bạch Hinh vội vàng đỡ Minh Yên ngồi xuống, lấy một bát nước ô mai lạnh, Minh Yên đón lấy uống một ngụm, cái lạnh xuôi xuống cổ họng, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Bạch Hinh thì thầm mấy câu vào tai Minh Yên, Minh Yên sửng sốt, hai mắt nheo lại, lập tức cười khinh, nói: “Quả nhiên không phụ kỳ vọng, tới đúng lúc lắm.”
Bạch Hinh cụp mắt, nói: “Chủ tử không cần lo lắng, tất cả đã có tiểu Vương gia rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng ồn ào vang tới, đại sảnh lập tức yên tĩnh, Minh Yên chậm rãi đứng lên, liếc qua mọi người rồi mới nói: “Ai đang ầm ĩ thế, còn ra thể thống gì nữa?”
Bạch Hinh đang định lên tiếng thì lại nghe thấy Tần Trắc phi từ tốn nói: “Hôm nay có lễ lớn, không được để người không phận sự làm loạn, Luyện Hoa, ngươi đi xem xem.”
Minh Yên cảm thán, quả nhiên có liên quan tới Tần Trắc phi, Luyện Hoa đi chuyến này, e rằng lúc trở lại sẽ có thêm danh kỹ nổi danh Kinh thành năm đó – Bạch Mẫu Đơn. Nhưng Minh Yên cũng rất tò mò, mỹ nhân kinh chấn Kinh thành này rốt cuộc có dung mạo ra sao!