Tần Vũ cầm điện thoại không nói gì, anh nhìn Trần Trạch, trong lúc nhất thời cũng không còn hứng thú.
Trần Trạch ngẩng đầu, không để ý người bên kia còn đang tiếp tục nói chuyện, đưa tay cầm điện thoại cúp máy, lại thiết lập điện thoại chỉ nhận số quen.
Nhìn Tần Vũ không còn hứng thú, hắn cũng không tiếp tục, hôn lên trán anh, “Anh xin lỗi, chờ anh trở về sẽ đổi số ngay.”
Tần Vũ nhếch khóe miệng cười khẩy một tiếng, “Cậu ta sắp chết rồi kìa.”
“Không liên quan gì đến chúng ta, lúc ấy nên nói cũng đã nói rõ rồi. Hơn nữa cậu ta chơi loại thủ đoạn này cũng không phải một hai lần, những chuyện đó đã đủ để anh hối hận cả đời.”
Tần Vũ đẩy Trần Trạch ra, anh rất phiền, không có dục v0ng làm tiếp nữa, “Mì nở rồi, nấu lại đi.”
“Được rồi, đừng giận mà.”
Tần Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, “Không giận.”
Anh đứng lên, quay đầu lại nhìn Trần Trạch vẻ mặt ảo não hận không thể xông đến đánh chết Lâm Kiêu, cười: “Không giận thật mà, chuyện hôm nay không trách anh. Anh thật sự không lo lắng sao?”
Trần Trạch đột nhiên đứng lên từ trên sô pha, nhìn Tần Vũ, trong mắt rõ ràng có chút sốt ruột, có điều nghĩ đến những chuyện trước kia mình làm cũng không trách Tần Vũ hôm nay sẽ chế giễu hắn.
Hắn kéo Tần Vũ đi vào phòng bếp, “Nấu mì thôi, anh phụ em.”
Hắn đi hơi nhanh, Tần Vũ bị hắn kéo lảo đảo, cười nói: “Nè anh đừng gấp, em đùa một chút thôi.”
Tần Vũ ngày hôm sau phải trở về, buổi tối hai người liền đi ngủ.
Trần Trạch ôm Tần Vũ, đã lâu lắm rồi hắn không ôm anh, lúc này toàn bộ trái tim đều vững vàng buông xuống, nhiệt độ trên người người này khiến hắn cảm thấy mỹ mãn, không ngừng hôn lên mặt anh.
“Hôn đủ chưa.” Tần Vũ lau mặt, ghét bỏ nói, “Mặt đầy nước miếng.”
Trần Trạch cười, “Đã lâu như vậy, em suy xét thế nào rồi?”
Tần Vũ xoay người, nằm ngang trên giường, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Anh hơi may mắn khi mình có thể nghĩ cẩn thận, quả nhiên rất yêu hắn, ngoại trừ hắn không ai có thể cho mình cảm giác như vậy.
Trên thực tế mình cũng chịu lên giường với hắn, người này còn ngốc nghếch hỏi như vậy, anh khẽ cười: “Qua năm mới rồi nói sau.”
“Được, dù sao em cũng chạy không thoát.” Trần Trạch cười, đan vào mười ngón tay Tần Vũ trong chăn, “Anh đã từ chức rồi, nhưng công việc bàn giao còn một thời gian nữa, có thể qua năm mới mới trở về.”
Dạ dày Tần Vũ có chút không thoải mái, tay nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày, “ừ” một tiếng, hỏi: “Sao lại từ chức?”
“Không thoải mái à? Em có mang theo thuốc không?” Trần Trạch đặt tay kia lên người Tần Vũ xoa xoa cho anh.
“Không sao, đã uống thuốc rồi, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Tháng trước khi sếp đến họp, bảo anh tới đó tham gia một vụ mua lại. Công ty thu mua chính là của Lâm Kiêu, tài chính công ty của cha cậu ta xảy ra vấn đề, số tiền tương đối lớn, đã bị mời vào cục, khoảng mười mấy năm chắc không ra được. Công ty riêng của cậu ta cũng không thể mở nổi.”
Trần Trạch thấy Tần Vũ bỗng nhiên quay lại nhìn hắn, dừng lại một chút, vội vàng nói: “Anh vốn không biết, là sếp nói với anh.”
Tần Vũ cười, “Chuyện này có liên quan gì đến việc anh từ chức?”
“Anh không muốn có liên quan gì đến cậu ta, kể cả công việc, em sẽ không thoải mái, anh cũng vậy.”
Tần Vũ nghĩ đến lời Lâm Kiêu nói vào buổi tối qua điện thoại, “Nếu cậu ta chết thật…”
“Chắc không chết đâu, tinh thần cậu có thể xảy ra chút vấn đề, đả kích quá lớn. Sếp muốn nhân dịp này mua lại công ty của cậu ta, anh không muốn tham gia, hơn nữa cũng không muốn xa cách với em. Lần trước trong buổi họp lớp có đàn anh từng nói với anh chuyện khởi nghiệp, anh muốn tự mình thử xem.”
“Được, cố lên, Trần tổng.” Tần Vũ cười, tiến lại gần hôn lên mặt Trần Trạch một cái.
Trần Trạch vẫn bận rộn ở đây đến tết, công việc trong tay hắn không muốn kéo dài đến năm sau. Mỗi ngày hắn đều nói chuyện điện thoại với Tần Vũ. Nghĩ không được cũng sẽ buổi tối sau khi tan làm lái xe qua ký túc xá Tần Vũ ở một đêm, ngày hôm sau còn chưa sáng đã chạy đi.
Tần Vũ cũng bận rộn, học sinh phải thi cuối kỳ, hơn nữa sang năm sẽ đánh giá chức danh, hầu như mỗi ngày đều chuẩn bị luận văn.
Ngày 30, Trần Trạch sáng sớm gọi điện thoại cho Tần Vũ, có chút áy náy ở bên kia nói: “Tiểu Vũ, anh hôm nay không chắc có thể về kịp.”
Hai vị gia chủ trong nhà Tần Vũ còn chưa biết chuyện Tần Vũ và Trần Trạch bắt đầu lại từ đầu, thấy Tần Vũ trong khoảng thời gian này vui vẻ hơn hẳn rốt cuộc cũng yên tâm.
Lục Hằng cũng nhắn tin chúc tết, Tần Vũ đi tới phòng mình khóa hộp Lục Hằng đưa anh vào ngăn kéo, nhấn câu lại năm mới vui vẻ.
Anh chưa mở mật mã đó, tuy rằng nhớ tới cảm thấy mình rất ích kỷ, dù sao Lục Hằng cũng mất nửa năm dành thời gian cho anh. Có điều trong lòng đã có một người, hơn nữa chỉ có ở chung cùng người kia mới cảm thấy vui vẻ, đành phải thuận theo tâm ý của mình.
Trần Trạch gọi điện thoại cho Tần Vũ sau đó họp xong ở công ty, đưa tất cả tư liệu lên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Trần trong nhà gọi điện hỏi hắn có về nhà hay không, hắn nhìn đồng hồ, bây giờ 7 giờ, lái xe trở lại vẫn kịp.
Mãi cho đến 10 giờ Tần Vũ lại nhận được điện thoại của Trần Trạch.
Trần Trạch đại khái vẫn lái xe, hơn nữa kẹt xe trên đường, giọng nói có chút mệt mỏi, “Anh về rồi.”
“Ở đâu?”
“Dưới lầu nhà em.”
Tần Vũ đi đến bên cửa sổ nhìn chiếc xe đậu dưới ánh đèn đường, người kia mặc áo khoác trong tay còn cầm điếu thuốc tựa vào trước xe ngửa đầu nhìn cửa sổ nhà anh.
Anh cười cười, “Ừm, mau trở về đi, ba mẹ trong nhà còn chờ đấy.”
Âm thanh Trần Trạch có chút thất vọng, “ồ” một tiếng, lại nói “Được”.
Tần Vũ cười, cúp điện thoại nói với mẹ Tần một tiếng, đi đến bên cửa đổi giày ra ngoài.
Trần Trạch đứng một hồi, lúc dập tàn thuốc chuẩn bị lên xe thì nghe thấy tiếng cửa căn hộ phía sau mở ra.
Hắn quay qua nhìn, quả nhiên là Tần Vũ.
Hắn quay đầu cười nhẹ, chậm rãi đi tới ôm lấy Tần Vũ, “Lại đùa giỡn anh, anh thiếu chút nữa cho rằng em thay đổi chủ ý.”
Tần Vũ đẩy hắn ra, “Để người ta nhìn thấy bây giờ. Anh có lên đó ngồi không?”
“Không được. Đừng làm phiền khiến chú không vui, sao mặc ít như vậy, em mau lên đi, ngày mốt anh sẽ đón em.”
“Đi đâu?”
“Đi đến thế giới của hai người, ngày mốt là valentine.”