Thất Niên Chi Dương

Chương 22



Trần Trạch vừa hôn Tần Vũ vừa cởi áo khoác của anh và đưa anh đến sofa, tay theo thắt lưng anh trực tiếp luồng vào. Thấy Tần Vũ không ngăn cản động tác của hắn, cúi người chậm rãi hôn anh. 

Lúc đưa tay vào trong quần Tần Vũ, Tần Vũ bỗng nhiên cau mày quay mặt đi, tình huống lúc này làm cho anh không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện đêm 30.

Trần Trạch mẫn cảm chú ý tới vẻ mặt của Tần Vũ, hắn rút tay ra, cúi đầu hôn anh, “Không sao, cứ từ từ.” 

Tần Vũ thở dài trong lòng, người trước mặt có biểu cảm cẩn thận trông đáng thương lại đáng hận. Anh đưa tay kéo người đàn ông xuống, hôn vài lần rồi nói, “Tiếp tục đi.” 

“Anh có thể…”

Trần Trạch còn chưa dứt lời, Tần Vũ đã nắm lấy dây nịt của hắn, cởi nút áo ra, “Nhanh lên.” 

Trần Trạch rất nhanh đẩy quần áo Tần Vũ lên, hôn lung tung trên người anh, lại một đường lột quần Tần Vũ xuống dưới, ngậm thứ tinh thần sáng láng của anh vào miệng.

Đợi đến khi Tần Vũ ph4t tiết xong, hắn từ trên bàn lấy ra một chai kem dưỡng tay nhỏ, cúi đầu hôn vào bên tai Tần Vũ, “Nơi này không chuẩn bị gì, em chịu khó tí.” 

Tần Vũ vẫn chưa hồi thần lại, ánh mắt còn có chút mê mang, “Ừ” một tiếng.

Trần Trạch nghe vậy càng khó chịu hơn, có điều vẫn nhịn chậm rãi làm màn dạo đầu, cúi người hôn Tần Vũ, chờ sau khi anh thích ứng mới đưa mình vào.

Bọn họ gần một năm chưa làm, Tần Vũ lúc này cả người đều không thoải mái, cau chặt mày, phía trước vẫn nhói đau. Trần Trạch nhẹ nhàng giật giật, một bên vu0t ve phía trước của anh. Đợi đến khi Tần Vũ chậm rãi có phản ứng mới tăng nhanh tốc độ. Lúc chạy nước rút hắn ôm Tần Vũ lên, để cho anh ngồi trên người mình lại cùng nhau b4n ra.

Xong xuôi hai người đều thở hồng hộc nằm trên sofa, Trần Trạch quay đầu nhìn Tần Vũ, xoay người ôm lấy anh.

Tần Vũ vỗ vỗ đầu hắn, “Dậy, em đi tắm rửa.”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần, lấy cho em một bộ quần áo.”

Hai người đều tắm rửa xong, lúc Trần Trạch đi ra Tần Vũ đã mở bánh kem ra. Anh vẫy tay với Trần Trạch, Trần Trạch lại ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tần Vũ nói thêm lần nữa. 

“Cảm ơn em.” Trần Trạch nói, không chỉ vì Tần Vũ nguyện ý cùng hắn trải qua đêm nay, mà còn cảm ơn anh nguyện ý cho mình một cơ hội.

Tần Vũ cười, cầm lấy nến bảo Trần Trạch thắp.

Lúc Trần Trạch vừa nhận lấy, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, Trần Trạch cầm lấy điện thoại, là một dãy số xa lạ gửi tới.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Chẳng mấy chốc lại vang lên một tiếng, “Là em Lâm Kiêu, em ly hôn rồi.” 

Trần Trạch theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ không thèm để ý nhếch khóe miệng cười cười, tuy rằng chuyện nên làm đều đã làm, nhưng quan hệ trước mắt của anh và Trần Trạch vẫn chưa rõ ràng, mặc kệ là ai có việc tìm Trần Trạch, anh cũng không có lập trường hỏi chuyện riêng của người này.

Di động vang lên lần nữa, “Em lấy được số điện thoại từ chỗ ông chủ anh, gần đây anh có ổn không?”

Trần Trạch đặt điện thoại lên bàn trước mặt Tần Vũ, nói: “Có chuyện muốn nói với em.” 

“Hả?”

“Trước khi xuất ngoại, anh đã bán căn nhà bên kia, từ sau khi em đi đã không gặp lại cậu ta.” 

Tần Vũ nhướng mày, Trần Trạch ấn tin nhắn trên điện thoại ra giao cho Tần Vũ.

Tần Vũ nhìn tin nhắn, cười bảo, “Đây là chuyện của anh.” 

“Anh biết, anh chỉ muốn nói sau này mặc kệ chuyện gì anh cũng sẽ nói cho con biết, hơn nữa chuyện trước kia sẽ không xảy ra thêm một lần nào hết.” 

“Ồ.” Tần Vũ cười cười, “Anh cắt bánh kem đi, em đi nấu mì.” 

Trần Trạch thuận tay kéo số vào danh sách đen. Hắn không muốn tạo thành hiểu lầm với Tần Vũ, càng không muốn để Lâm Kiêu cảm thấy mình đối với cậu ta có lẽ còn có ý nghĩ gì. 

Mặc kệ sau này thế nào, hắn yêu cũng chỉ muốn duy nhất người này, có Tần Vũ nguyện ý ở cùng với hắn, như vậy là đủ rồi.

Tần Vũ tựa vào tủ nhìn nồi nước nóng sôi trào, bỏ mì vào.

Chuyện trong quá khứ giống như một cái gai vẫn đâm vào trong lòng anh, cho dù không nghĩ tới vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Cũng giống như người đã phá hủy cuộc sống ổn định gần mười năm của anh, khiến anh khi đối mặt với Trần Trạch cũng không thể tự nhiên được. 

Trần Trạch từ phía sau ôm lấy Tần Vũ, “Tin tưởng anh một lần được không?” 

Tần Vũ rũ mắt, “ừm” một tiếng.

Trần Trạch đặt cằm lên vai Tần Vũ, “Chuyện sau này chúng ta cùng nhau đối mặt, trong lòng em không vui thì nói cho anh biết, không muốn nói thì nhắn tin, anh cũng có thể biết em để ý hay là thật sự không quan tâm. Trước đây anh đã quá sơ suất.” 

Tần Vũ cười một chút, “Được.”

Trần Trạch nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên dấu vết màu đỏ trên cổ Tần Vũ, Tần Vũ vỗ vỗ mặt hắn, “Nước sôi rồi.” 

Trần Trạch đưa tay tắt lửa, ôm chặt Tần Vũ, hôn anh, có chút hàm hồ khàn giọng nói: “Vừa rồi có phải không vui không?” 

Tần Vũ nắm lấy bàn tay sờ loạn trên người mình, “Anh định bồi thường cho em?” 

Trần Trạch trở tay vuốt Tần Vũ một đường từ thắt lưng hướng xuống dưới, nắm tay anh nhẹ nhàng vu0t ve, “Hưm, thêm lần nữa nhé.” 

Tần Vũ rất nhanh đã phản ứng, “Thương lượng một chút đã, hôm nay là 25, trước kia đã nói hôm nào có số 5 anh ở dưới.” 

Trần Trạch sửng sốt một chút, cười: “Chủ tiệc lớn nhất, lần sau để em quyết định.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách lại vang lên.

“Đi nghe điện thoại đi.”

Trần Trạch buông tay ra, đi đến cửa phòng bếp lại đột nhiên xoay người kéo Tần Vũ cùng ra. 

Vẫn là dãy số xa lạ, ID người gọi là thành phố mà bọn họ ở trước khi chia tay.

“Nghe đi, có thể là có việc tìm anh.” Tần Vũ bốc một miếng hoa quả trên bánh kem bỏ vào miệng, nói.

Trần Trạch có chút bực bội, xoa xoa mặt, nói: “Anh vừa mới cho vào danh sách đen.” 

Tần Vũ cười, thò lại gần hôn môi Trần Trạch, “Em không tức giận, nghe đi, nếu cậu ta chúc sinh nhật thì nói cảm ơn với cậu ta. Bằng không đêm nay thật không thể yên ổn.”

Trần Trạch suy nghĩ một chút, cầm điện thoại “alo” một tiếng, lại thuận tiện đè người ngồi trên sofa ăn bánh kem dưới thân.

“Anh…” Tần Vũ nhíu mày. 

Trần Trạch ấn loa ngoài, đặt ở bên cạnh, cúi đầu hôn Tần Vũ.

“Là em, em muốn gặp anh.” Giọng nói của Lâm Kiêu trầm thấp hơn trước kia không ít.

Trần Trạch vùi đầu vào bên tai Tần Vũ, “Nói cho cậu ta biết, anh là của em.” 

Tần Vũ sửng sốt một chút.

“Nhanh lên nào.” Trần Trạch vu0t ve phía dưới của Tần Vũ, tay kia luồn vào trong quần áo Tần Vũ, ở trước nguc anh đùa giỡn.

Trận lúc trước mới kết thúc không lâu, toàn bộ thân thể Tần Vũ hiện giờ đều đặc biệt mẫn cảm, anh nhịn không được r3n rỉ một tiếng.

“Trần Trạch, có ở đó không?”

Trần Trạch không để ý tới giọng nói bên kia điện thoại, thấy Tần Vũ không chịu nói chuyện, c0i quần anh li3m li3m ở chỗ đó, sau đó không chạm vào đó nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đùi Tần Vũ.

Tần Vũ khó chịu nhịn không được, rống: “Anh há miệng ra.”

Trần Trạch cười, “Em nghe điện thoại trước.” 

“Trần Trạch, mấy người…” Bên kia điện thoại lại nói một câu.

“Mẹ nó cậu có phiền không.” Tần Vũ rống lên một tiếng, anh cầm điện thoại lên, thở hổn hển nói, “Anh ta bảo tôi nói cho cậu biết, anh ta là của tôi.” 

Vừa dứt lời, Trần Trạch liền nhanh chóng ngậm chỗ của anh vào, Tần Vũ nhịn không được thoải mái thở dài.

“Là anh, bảo Trần Trạch nghe điện thoại.”

Tần Vũ nhìn Trần Trạch đang bận rộn ngậm lấy anh, thoải mái đẩy đẩy eo, “Anh ta không có thời gian.” 

Lúc Tần Vũ đang định cúp điện thoại thì bên kia đột nhiên hô lên: “Trần Trạch, em sắp chết rồi, muốn gặp anh lần cuối!” 

- -----oOo------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.