Cảm nhận được ven vách đá này trải rộng Bắc Tiểu Lục lập tức tăng nhanh tốc độ. Thế nhưng cái vách đá này thật giống như dài vô biên vô tận, hắn đi tới ngày thứ mười bắt đầu có chút nghi ngờ, mắt thấy sắc trời bắt đầu tối dần, hắn vẫn chưa đi ra khỏi vùng vách đá nơi đây.
"Mịa nó, nơi đây không lẽ là ảo cảnh." Bắc Tiểu Lục hít thở một hơi tức giận nói.
Hắn đi gần mười ngày mà chưa thấy lối ra bắt đầu phát hiện nơi đây quỷ dị, có lẽ nơi đây không rộng như vậy mà rất có thể hắn đã tiến vào ảo trận. Nhưng với tư cách là một tên Trận Pháp Sư hắn cảm thấy nếu như đây là ảo trận, hắn hẳn sẽ phát hiện ra được rồi.
"Nơi đây thật quỷ dị." Bắc Tiểu Lục nhìn vách núi vô biên vô tận phía trước vô cùng nghi hoặc.
Bắc Tiểu Lục để ý sắc trời đã tối không muốn tiếp tục vô ích đi nữa, hắn quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục. Nơi đây linh khí rất loãng chắc hẳn sẽ rất ít tu sĩ hoạt động, trừ khi đen đủi gặp phải một tên Nguyên Anh Kỳ nếu không Kim Đan Kỳ hắn có chưa đến nỗi sợ.
Một giờ sau, Bắc Tiểu Lục tiến vào một vùng hoang vắng rừng cây.
Hắn đào một cái động phủ không lớn, mặc dù trong đây có phần nguy hiểm quỷ dị nhưng thường nhân có một câu, "Chỗ nào càng nguy hiểm, chỗ đó càng an toàn."
Ngay lúc đó, một âm thanh bước chân từ đâu truyền tới Bắc Tiểu Lục lập tức ẩn thân, thu liễm khí tức. Đây là tiếng động đầu tiên sau khi hắn đi vào nơi quỷ quái này. Nhưng tiếng bước chân là có nhưng hắn không cảm nhận được sinh mệnh khí tức, nói như vậy đây có thể là khôi lỗi hoặc thi quỷ.
Hiện tại nơi đây có ánh trăng chiếu xuống vừa vặn đúng chỗ tiếng bước chân đang đến, Bắc Tiểu Lục nhìn thấy hai bóng người, một trước một sau, hai người này đang khuân một cái quan tài. Sắc mặt hai người này dưới ánh trăng vô cùng trắng bệch, đôi mắt thẫn thờ.
"Thật độc ác..."
Hai người vừa rồi chỉ là một một phàm nhân nhưng lại bị tu sĩ âm độc luyện hóa từ người sống thành thi khôi. Đám người này thật ác độc đem một người sống sờ sờ luyện chế thành một loại thi khôi không hồn.
Bắc Tiểu Lục từng đọc trong điển tịch gia tộc cũng biết một vài truyền thừa, trong đó thi quỷ, thi khôi rất không đơn giản. Nhưng theo dòng thời gian, mấy loại này đã bị tuyệt diệt tại một cái kỷ nguyên nào đó, dù qua rất nhiều thời đại các thế lực đều muốn học tập hai loại này nhưng đều thất bại, dần dần trôi vào quên lãng trở thành một trong những truyền thừa đứt đoạn.
Đang quan sát Bắc Tiểu Lục lập tức bất động khí tức thu liễm đến cực hạn. Ngay khi hắn tận lực áp chế đi sự hiện diện của bản thân, một đạo thần thức mạnh mẽ quét tới. Đạo thần thức này cũng không có dừng lại chỉ là cấp tốc đi qua, lập tức biến mất.
Trên trán Bắc Tiểu Lục hơi xuất hiện một lớp mồ hôi, đạo thần thức này mạnh mẽ vô cùng ít nhất cũng đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh Kỳ. Nguyên Anh Kỳ hắn hiện tại còn chưa có chống lại được, nếu trực diện giao thủ không quá ba chiêu hắn hẳn sẽ bị làm thịt.
Bắc Tiểu Lục nhìn hai thân ảnh dần dần đi xa ánh mắt biểu lộ chút xa xăm.
...
Hai tên thi khôi khuân một cỗ quan tài màu trắng tiến vào trong một cái sơn cốc, càng đi càng sâu. Một thân ảnh phía sau cẩn thận theo sau. Bắc Tiểu Lục có chút tò mò nơi này còn có nơi khác hay sao, nếu có thể từ đó mà rời khỏi nơi đây thì càng tốt.
Đủ loại lý do hắn quyết định bám theo hai tên thi khôi.
Bắc Tiểu Lục một đường bám theo vô cùng cẩn thận, cũng không cảm nhận được thần thức từ cỗ quan tài kia quét qua, triệt để yên tâm. Phía trước hai thi khôi biến mất tại trong đường vòng, hắn lập tức tăng nhanh tốc độ đi qua.
Lại một giờ trôi qua, hai tên thi khôi dừng tại một nơi đất hoang. Bắc Tiểu Lục tò mò nhìn qua lập tức giật mình. Sau khi hai tên thi khôi dừng lại trước một gò đất cao, liền hạ cỗ quan tài xuống.
Nắp quan tài lập tức bị một cỗ lực lượng chấn bai cao lên không trung, từ trong cỗ quan tài xuất hiện một thiếu nữ, trên tay của nàng còn ôm hai hài nhỉ tầm ba bốn tuổi. Lúc này trong sơn cốc càng lộ rõ vẻ hiu quạnh, gió khẽ nổi lên, dưới ánh trăng càng làm thiếu nữ lộ ra có chút quỷ dị.
Hóa ra mặt đất cao kia lại chính là một huyệt mộ, chỉ thấy mộ huyệt từ từ tách mở ra hai bên, thiếu nữ trên người tỏa ra âm khí từ từ tiến vào bên trong phần mộ.
Phần mộ một lần nữa chậm rãi đóng lại.
Ngay khi phần mộ đóng lại, Bắc Tiểu lục lập tức xông vào. Sau đó hắn núp vào một góc tiến vào Ngũ Hành thế giới, ngay khi hắn vừa tiến vào một đạo thần thức quét qua chỗ hắn vừa đứng, một lúc rồi biến mất.
Bắc Tiểu Lục thở dài, hắn thật không hiểu nổi bản thân, rõ ràng đã biết thế giới này nguy hiểm nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Hắn nhìn thấy đôi hài tử kia trong lòng không nhịn được mà xông vào, may mà còn biết nhanh chóng đi vào Nhẫn Ngũ Hành.
Thiếu nữ kia không ngờ tu luyện công pháp tà đạo như vậy, dùng hài tử để tu luyện, mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng đủ hiểu.
Nguyên Anh Kỳ.
Nghĩ tới thiếu nữ này có tu vi Nguyên Anh Kỳ, Bắc Tiểu Lục hơi nhức đầu nhưng chợt hắn nhìn phía trước.
Hắn cũng đâu phải không có trợ thủ.
"Khụ khụ... Chào Tiêu tỷ."
Tiêu Tử Hà đang tu luyện mở mắt ra nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu, nàng trực tiếp hỏi:
"Ngươi lại gặp phải truyện gì rồi?"
Bắc Tiểu Lục á khẩu, một tay gãi gãi mũi lên tiếng: "Chuyện là thế này..."
Nghe được hắn giải thích Tiêu Tử Hà ánh mắt khẽ đảo qua ngươi hắn rồi nói: "Ngươi muốn cứu hai tên hài tử kia!"
Bắc Tiểu Lục cười khổ gật đầu.
Tiêu Tử Hà hỏi ngược lại hắn một câu: "Nếu như ta không có giúp ngươi thì ngươi sẽ làm gì tiếp hoặc ngươi đã nghĩ tới hậu quả của việc này?"
Bị chất vấn Bắc Tiểu Lục trầm mặc.
Hắn hiểu nàng muốn nói gì.
Trong nội tâm hắn có Tiêu Tử Hà làm chỗ dựa cho nên mới dám mạo hiểm như vậy, đánh cược nàng sẽ không để mặc chuyện này.
Không để ý sắc mặt của hắn, Tiêu Tử Hà chậm rãi nói tiếp: "Nếu như ngay khi ngươi vào trong phần mộ, ngươi không tiến vào được Ngũ Hành thế giới thì ngươi sẽ thế nào."
"Thật suy nghĩ nông cạn. Nếu như ngươi còn tiếp tục hành động theo cảm tính như vậy, chẳng sớm hay muộn đều gặp phải biến cố."
Lần này Bắc Tiểu Lục cũng không im lặng, hắn lên tiếng: "Ta tu luyện đúng là muốn trở lên mạnh mẽ nhưng nếu chỉ để trở lên mạnh mẽ mà bỏ qua đi nhiều thứ, vậy đại đạo của ta chắc chắn không viên mãn. Nhưng ngươi cũng nói không sai, ta quả nhiên vẫn suy xét chưa hoàn mỹ."
Thở dại một hơi hắn nói tiếp: "Đáng ra ta nên thông báo cho Tiêu tỷ trước thì chắc chắn sẽ không có biến cố nào cả."
Nghe được lời Bắc Tiểu Lục, Tiêu Tử Hà vẻ mặt im lặng.
Một lúc sau, nàng vươn vai hai tay đấm vào nhau lên tiếng: "Đi thôi, để ta xem tên tiểu ma nữ nào lại tu luyện ta công ác độc như vậy, dám dùng hài tử để tu luyện."
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa ta ra ngoài."
"A, được ngay Tiêu tỷ." Bắc Tiểu Lục vội vàng hô một tiếng, trong nội tâm tràn ngập bất đắc dĩ, quả nhiên nữ nhân là động vật khó hiểu nhất.
Vừa đi ra ngoài Bắc Tiểu Lục liền phát hiện trước mặt có một cái thang đá đi xuống dưới mặt đất, hắn đương nhiên sẽ không thả thần thức xuống, như vậy chắc chắn sẽ rút dây động rừng. Bên cạnh, Tiêu Tử Hà truyền âm tới:
"Đi thôi, đừng để nàng ta phát hiện."
Hai người từ từ cẩn thận đi xuống, thần thức Bắc Tiểu Lục quét qua nhưng hắn chỉ dám thả ra trong phạm vi hơn mười mét. Những bậc thang đá này niên đại đã vô cùng xa xưa, đoán chừng đã được xây dựng từ rất lâu rồi. Hơn nữa, cũng không phải do thiếu nữ kia xây dựng chắc hẳn là nàng ta tình cờ phát hiện ra nơi đây, rồi dùng nơi đây làm nơi tu luyện.
Bỗng Tiêu Tử Hà truyền âm cho hắn: "Phía trước lối ra có bố trí một cái trận pháp vây khốn sát trận."
Bắc Tiểu Lục lập tức dò xét kinh ngạc," Một cái trận pháp do Linh Trận Sư bố trí, linh trận."
Tiêu Tử Hà không đợi hắn lên tiếng, trong tay ném ra ba cái trận kỳ lập tức trên linh trận xuất hiện một lỗ hổng sáng. Nàng bước chân đi vào, Bắc Tiểu Lục hai mắt sáng lên đi ở phía sau.
Ngay sau đó hai người xuyên qua linh trận vây khốn sát trận tiếp tục đi xuống bậc thang đá. Thang đá này rất là dài, hai người họ càng đi xuống bên dưới, càng cảm thấy âm lãnh thâm trầm. Thật sự nơi đây rất thích hợp với mấy tên tu luyện âm khí, nhưng đối với tu sĩ bình thường thì vô cùng khó chịu.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của hắn Tiểu Tử Hà khẽ truyền âm nói: "Bên dưới linh khí vô cùng nồng đậm còn mang theo khí tức tà ác."
Đúng như lời nàng nói đi được một đoạn hắn đúng là phát hiện linh khí càng nồng đậm hơn, nhưng khí tức cũng càng thêm âm lãnh ngột ngạt, để cho trong lòng của Bắc Tiểu Lục rất không được tự nhiên.
Hai người đi cũng không nhanh, ba mươi phút sau hắn và Tiêu Tử Hà đi tới một địa phương bằng phẳng. Nơi đây là một cái động phủ bằng đá bên ngoài còn có bốn cái lò hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực.
Nhưng để hắn cảm thấy khó chịu đó là rõ ràng bốn lò hỏa diễm đang cháy kia lại để cho hắn cảm giác được âm hàn. Ngay cả hỏa AXooY diễm kia cũng tỏa ra âm hàn tới cực điểm.
Bên trong động phủ là một cái hành lang, Bắc Tiểu Lục còn đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì từ bên trong động phủ phát ra những âm thanh rên rỉ lạ thường. Dưới sự nghi hoặc hai người từ từ tiến vào bên trong, cuối hành lang động phủ từ bên trong phát ra âm thanh đứt quãng rên rỉ.
Động phủ cũng không có cửa hơn nữa cũng không có bố trí cấm chế.
Bắc Tiểu Lục và Tiêu Tử Hà trốn ở bên trái cánh cửa nhìn vào, ngay lập tức hai người sắc mặt đỏ bừng đến cả mang tai. Nhưng Tiêu Tử Hà rất nhanh khôi phục, còn Bắc Tiểu Lục vẫn còn đang choáng váng đầu óc.