Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 241: Trận Pháp Này, Ta Có Thể Thử



Chương 240: Trận Pháp Này, Ta Có Thể Thử

Một ngày sau, Bắc Tiểu Lục vốn đang hôn mê cũng đang dần dần tỉnh lại, sau khi có được ý thức của mình hắn lập tức mở hai mắt ra bật dậy. Nhìn xung quanh mọi thứ vẫn ổn mới thở nhẹ một hơi, hắn vẫn còn sống điều này có chút may mắn.

"Ngươi đang nghĩ mình rất may mắn hả?" Một âm thanh khẽ truyền đến tai Bắc Tiểu Lục, ngay lập tức làm hắn giật mình không nhẹ.

Không chút do dự bật dậy làm ra thủ thế đề phòng mới chỉ cầm được thanh trường thương liền ngã xuống, nhưng cùng lúc hắn cũng biết người nói chuyện là ai.

"A, cảm giác vô lực này là sao đây." Bắc Tiểu Lục nhìn thể trạng yếu đuối của mình thì không nhịn được thở dài.

Tiêu Tử Hà khẽ cười nói: "Ngươi còn sống là rất may đó, nếu như ngươi không kiên trì thêm một hơi thở thì ta cũng không kịp ra ngoài."

Dừng lại một chút nàng nói tiếp: "Ngươi gặp phải chuyện gì mà lần này trông rất thảm hại? Dạo này tần số ăn hành của ngươi có vẻ khá nhiều thì phải."

Nghe được mấy lời Tiêu Tử Hà nói thì hắn cũng chẳng biết nói sao, dạo này mọi chuyện dường như có chút không dễ dàng cho lắm. Phải nói từ khi gặp cái tên Ma Quân kia hắn chưa từng cảm thấy vận may mình đâu nữa, nghĩ tới đây Bắc Tiểu Lục lại nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn qua Tiêu Tử Hà, Bắc Tiểu Lục khẽ ho một tiếng hơi cúi đầu nói: "Lần này thật sự cảm ơn Tiêu cô nương rất nhiều, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ ta sẽ không từ chối."

Thấy Bắc Tiểu Lục nghiêm túc như vậy nàng cũng không vẽ vời ra cho nhiều chuyện, gật đầu nói: "Tiểu tử ngươi đã nói vậy thì ta cũng không nhiều lời."

Chợt trong đầuTiêu Tử Hà nghĩ tới điều gì, mỉm cười như có như không nhìn Bắc Tiểu Lục nói ra:

"Hmm, vậy hiện tại ta có một yêu cầu nho nhỏ..." Nhìn thấy sắc mặt Bắc Tiểu Lục nghi hoặc nàng khẽ cười nhẹ xua tay cam đoan.

"Yên tâm đi, ta không có yêu cầu điều gì quá đáng đâu."

Nghe được Tiêu Tử Hà thần thần bí bí như vậy, Bắc Tiểu Lục cũng có chút tò mò nàng muốn nói gì tiếp theo.

Hắn sảng khoái đáp: "Được, ngươi hỏi đi."

Tiêu Tử Hà nghe được lời hắn nói ra, khóe miệng hơi cong lên một tay chống cằm chậm rãi nói ra yêu cầu:

"Ta đoán ngươi ngay từ đầu đã không dùng tướng mạo thật của mình rồi, ta rất tò mò điều này, có thể chứ?"

Bắc Tiểu Lục trố mắt nhìn nàng, cái yêu cầu quỷ quái gì thế này. Ngươi không yêu cầu thiên tài địa bảo, yêu cầu cái gì đó khác lạ một chút đi... à cũng khác thật. Nhưng mà sao mấy người nữ tử các ngươi luôn tò mò mấy cái thứ gì đâu không? Tướng mạo có thể ăn được sao? Có thể giúp mạnh lên được sao? Nhưng mà mặt trắng hay được bao nuôi...

Bắc Tiểu Lục ánh mắt hơi vi diệu nhìn Tiêu Tử Hà, suy nghĩ một chút mới đáp:

"Đúng vậy!"

Không có một lời che giấu, hắn trực tiếp thừa nhận. Đối với hắn mà nói chuyện này cũng không có bao nhiêu quan trọng, hắn che giấu tướng mạo chủ yếu sợ bị người khác ghi nhớ. Nay bị Tiêu Tử Hà nhắc lại hắn mới nhớ tới việc này.

Nghe được Bắc Tiểu Lục trực tiếp thừa nhận khóe miệng Tiêu Tử Hà có chút cười, nàng nghĩ nghĩ rồi nói:

"Ta có chút tò mò tướng mạo của ngươi rốt cuộc sẽ thế nào? Luôn dùng một khuôn mặt của người khác, chắc hẳn cũng không thoải mái đi. Ta có thể nhìn qua một chút hay không?"

Vừa nói sắc mặt nàng không có chút biểu cảm nào, như muốn nói rằng "Nàng chẳng qua chỉ có chút tò mò, cũng không phải có ý gì khác.".

Bắc Tiểu Lục nhìn nàng một chút rồi mới nói: "Hiện tại chưa được, đợi 1S3IH khi nào chúng ta tách ra, ta sẽ cho ngươi thấy."

Nói xong hắn nói tiếp: "Hiện tại ta muốn đi vào Nhẫn Ngũ Hành."

Tiêu Tử Hà nghe vậy hơi gật đầu, hắn đáp ứng vậy là được rồi. Bắc Tiểu Lục một tay chạm vào vai nàng, sau đó hai người biến mất khỏi nơi đây.

Vào bên trong Ngũ Hành thế giới Bắc Tiểu Lục lập tức tiến vào lâu các bế quan.

Ba ngày sau...

Bắc Tiểu Lục đi ra khỏi lâu các ngay lập tức trên khóe miệng tràn ngập nụ cười, mặc dù lần này thảm bại nhưng hắn cũng nhờ đó mà nhất cử lưỡng tiện thành công đạt tới Kim Đan tầng hai trung kỳ.

Vốn hắn còn định chào hỏi một chút Tiêu Tử Hà nhưng thấy nàng đang bế quan, hắn liền thôi. Đưa ánh mắt nhìn bên phía Linh Tủy Trì, chỉ thấy một cái bọc con nhộng ngày càng to lên.

Bắc Tiểu Lục âm thầm líu lưỡi, tên Tiểu Hắc này càng ngày càng to, không biết là chuyện tốt hay không nữa.

Rời khỏi Ngũ Hành Nhẫn, Bắc Tiểu Lục lấy ra Lam Vân Trùy tiếp tục con đường tìm kiếm cơ duyên.

Bắc Tiểu Lục đứng trên Lam Vân Trùy không chế pháp khí phi hành bay đi, hắn không biết bay tới bao lâu cho đến khi gặp nghe được phía trước cso ba động chiến đấu.

Phía trước có tu sĩ?

Bắc Tiểu Lục đứng trên Lam Vây Trùy bay qua thần thức khẽ đảo xuống liền lập tức thu hồi, mấy người này không có ai có thể uy hiếp được hắn, hắn cũng không định xen vào chuyện người khác.

Ba tu sĩ đang đánh nhau thấy Bắc Tiểu Lục đi tới liền dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn rời đi. Mãi tới khi Bắc Tiểu Lục rời khỏi nơi đây ba người này mới thả lỏng một hơi, một tên nam tử Trúc Cơ tầng tám khẽ nói chuyện.

"Được rồi, ta không cần đóa Mộc Tịnh Hương này nữa, cho các ngươi." Nói rồi ý lập tức tế ra phi kiếm độn quang rời khỏi nơi đây. Hai người kia nhìn nhau, ánh mắt lập lòe mặc kệ tiếp tục lao vào nhau đại chiến.

...

Nửa ngày trôi qua...

Bắc Tiểu Lục đang đứng tại một chỗ sơn cốc, chỗ này hiện tại đang có nhiều tu sĩ. Mấy tiếng trước hắn còn đang một mình hành tẩu, không nghĩ tới đụng phải thú triều. Bắc Tiểu Lục nào dám đối cứng lập tức rẻ sang một hướng khác bỏ chạy, ai ngờ cuối cùng bị dồn tới nơi đây. Cũng không riêng gì hắn xui xẻo chỗ này tính ra cũng phải có tới bốn năm mươi người.

"Cuồng phong nổi lên."

Một mực đang quan sát tình huống Bắc Tiểu Lục đột nhiên mở miệng nói một câu.

Mọi người xung quanh khẽ giật mình, từ ánh mắt của Bắc Tiểu Lục nhìn theo liền phát hiện mặt hồ vốn đang yên lặng trở lên dào dạt mặt sóng. Hơn nữa còn có xu thế ngày càng mạnh mẽ, theo gợn sóng tầng tầng đẩy tới, loại biến hóa này bắt đầu từ từ lan rộng tới các địa phương khác.

Lúc này mọi người bắt đầu phát giác ra từng sợi gợn gió đang thổi vào da thịt của mình.

Ngay sau đó, dị biến nổi lên không gian bắt đầu có chút bạo động.

Gió thổi, cuồng phong, bạo phong...

Linh khí trong thiên địa bắt đầu chuyển hóa ngưng thực thành phong nhận, bắt đầu thổi tới bao vậy công kích đám người Bắc Tiểu Lục. Những phong nhận này vô cùng sắc bén và nhanh liên tục tiêu hao chân nguyên của mọi người.

Bên cạnh đó cuồng phong cũng hình thành hết sức mạnh mẽ, đám người nhìn thấy vội vàng thôi động chân nguyên hộ thể, hợp lực công kích phá hủy hết đám bạo phong này.

Nhưng cuồng phong, bạo phong bị phá rồi lại hình thành dù bọn họ có đánh nát bao nhiêu lần cũng vô ích, tất cả mọi người đều hiểu một điều. Nếu như hiện tại bọn họ không nhanh chóng rời đi khỏi nơi đây, không bao lâu chắc chắn sẽ bị phong bạo thôn phệ không còn chút gì.

Nghĩ tới điều này trong lòng ai cũng trầm trọng lo lắng, nhưng dù bọn họ có cuống cuồng cũng chưa tìm ra được nơi nào trong đây có thể đột phá ra ngoài được.

Đúng lúc này, một vị nữ tử mặc váy tím ở một nơi khác hô lên.

"Nơi này mọi người."

Mọi người nghe được âm thanh của nàng ánh mắt lập tức nhìn qua, một nơi khá xa trong cốc có một cái động phủ, chỗ đó chưa có một chút phong bạo nào xâm nhập tới. Nhưng tất cả mọi người đều nhau rõ ràng nơi đó lúc trước bọn họ đã tìm qua nhưng không hề phát hiện điều này.

"Trận pháp ẩn nấp."

Bắc Tiểu Lục trong lòng thầm nghĩ, xem ra thiếu nữ kia chắc hẳn cũng là một vị Trận Pháp Sư. Nếu nàng có thể phát hiện ra được trận pháp ẩn nấp, vậy chứng tỏ trình độ của nàng cũng không tệ.

"Nơi đó hắn là lối ra."

Một vị nam tử nói chuyện, sau đó hắn lập tức phi thân bay qua.

Bên cạnh có mấy người lo lắng nói: "Ngạo huynh, chờ chúng ta nữa. Huynh như vậy có chút vội vàng, tùy tiện đi qua đó, chỉ sợ có chút không ổn. Vạn nhất bên đó chỉ là một cái ngụy trang, cô nàng kia cũng chưa chắc đã đúng. Nếu không phải lối ra thì chúng ta chẳng phải uổng phí, đại trận này khó khăn lắm mọi người mới thiết lập lên được. Ngạo huynh, ngươi cần nghĩ kỹ."

Ngạo Thiên nghe được nam tử kia nói chuyện, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Được rồi, vậy để ta qua đó một chuyến nếu như ổn thì ta sẽ ngay lập tức thông báo."

Nam tử kia nghe vậy gật đầu đồng ý: "Được vậy huynh cẩn thận một chút."

Nói xong nam tử quay đầu hướng mọi người hô: "Mọi người cố gắng chịu đừng chống đỡ, để Ngao huynh qua đó xem xét tình hình một chút. Nếu như ổn thỏa vậy chúng ta đều sống, cho nên lúc này không được lùi bước."

Mọi người giống như cũng hiểu vấn đề này rất nghiêm trọng ai cũng không muốn bỏ mạng tại đây, cho nên rất nghiêm túc ra lực chống đỡ đám cuồng phong, bạo phong.

Ngạo Thiên lập tức nhanh chóng tiến tới chỗ thiếu nữ áo tím, sau đó hỏi thăm: "Đạo hữu, động phủ này do ngươi phát hiện, không biết có vấn đề gì không?"

Thiếu nữ váy tím khẽ lắc đầu nói: "Nơi đây vốn bị cấm chế ẩn nấp che đi, ta cũng tình cờ phá giải được nhưng đáng tiếc, nơi đây còn có một cái cấm chế phòng ngự. Hiện tại với tình hình của chúng ta không kịp để dùng công kích phá được, chỉ có thể nghĩ cách dùng trận đạo để phá trận."

Ngạo Thiên nghe được nàng nói vậy liền nhíu mày, nói ra: "Như vậy sao. Hừm... theo ta biết bên ngoài cũng không có Trận Pháp Sư nào cả, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn lối ra duy nhất này thôi sao?"

Ngạo Thiên có chút đau đầu nói.

"Trận pháp này, ta có thể thử."

Một âm thanh phá vỡ bầu không khí trầm lặng của hai người, Ngạo Thiên cùng thiếu nữ váy tím giật mình nhìn lại hướng âm thanh phát ra. Không biết từ khi nào một thiếu niên có khuôn mặt đen như than, mặc bộ y phục màu trắng đang đứng ở phía sau bọn họ.










Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.