Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 237: Sát Lục Thương Quyết - Sát Lục Đại Đạo



Chương 237:

Thương ý màu xanh nhạt do Đường Tam Thất đánh ra bị thương lưới của Bắc Tiểu Lục chặn lại, trong nháy mắt liền vỡ nát nhưng cũng không có ngay lập tức tiêu tán, trái lại còn huyễn hóa thành vô số lam sắc mảnh vỡ sắc nhọn công kích tới phía Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục khẽ cười, hắn không có một chút sợ hãi nào cả. Hắc Sát Thương trong tay Bắc Tiểu Lục khẽ rung lên, dưới sự khống chế của hắn thương võng trong nháy mắt bao trùm toàn bộ lam sắc nhọn vừa huyễn hóa ra.

Mắt thấy công kích của mình bị đối phương hóa giải triệt để Đường Tam Thất giật mình, thương mang hàn ý lạnh lẽo như vậy mà hắn có thể triệt để ngăn chặn. Vậy mà ngươi còn dám nói mình mới học.

Điều này Đường Tam Thất oan uổng Bắc Tiểu Lục rồi, hắn thật sự chỉ vừa mới lựa chọn thương đạo, luyện hóa Hắc Sát Thương. Nếu để nói hiểu rõ thì khồng hề, chẳng qua hắn áp dụng nguyên lý của Vong Lôi Tam Thập Lục Kiếm mà ra. Hơn nữa, phẩm cấp của thanh pháp bảo Hắc Sát Thương này vốn đã chiếm ưu thế hoàn toàn rồi.

Không để cho Đương Tam Thất suy nghĩ nhiều, bên kia sau khi ngăn chặn triệt để đòn thương mang của đối phương Bắc Tiểu Lục câm trên tay Hắc Sát Thương vung lên một cái, một đạo hư ảnh Lôi Thương bay tới.

Đường Tam Thất sắc mặt trầm xuống Bắc Tiểu Lục nào còn dáng vẻ chân nguyên không đủ, có thở dốc sao? Đến hiện tại, Đường Tam Thất rốt cuộc hiểu rõ tại Bắc Tiểu Lục cùng Vô Thập Phong tỷ đấu, rõ ràng Vô Thập Phong không có bao nhiêu thua thiệt mà cam chịu nhận thua.

Hắn khẳng định, trường thương không phải là pháp bảo thật sự thuận tay của đối phương, đối phương chắc chắn còn con bài khác.

"Ầm ầm ầm."

Một lần nữa thương kỹ của hai người lại va chạm với nhau, Bắc Tiểu Lục cảm nhận được thần thức và chân nguyên của Đương Tam Thật rất cường đại và hùng hậu. Kẻ này tu vi đã đạt tới Kim Đan tầng tám, chí ít cũng phải như vậy. Đến ngay cả Bắc Tiểu Lục tự nhận chân nguyên không tệ nhưng cũng chưa đạt tới mức của hắn, thần thức thì cũng không sai biệt với nhau lắm.

Mặc dù thương kỹ của Đường Tam Thất mạnh nhưng pháp bảo của Bắc Tiểu Lục lại mạnh hơn, dù Bắc Tiểu Lục chỉ đánh ra thương kỹ như hoa trên giấy nhưng cũng đủ để sánh ngang với Đường Tam Thất.

Trong nội tâm Bắc Tiểu Lục thở dài, cây thương này của hắn quả thật quá mạnh sát khí tỏa ra vô cùng ác liệt, cũng may nó đã hoàn toàn nhận hắn làm chủ. Nói đi cũng phải nói lại phẩm chất cấp bậc của thanh Hắc Sát Thương này cũng cao đáng sợ, đã đạt tới Hư Khí thượng phẩm đỉnh cấp, thiếu chút nữa bước vào Hư Khí cực phẩm.

Nhưng cây thương này lại được bố trí một cái cấm chế, hiện tại hắn chỉ có thể mở ra nó tới Hư Khí hạ phẩm nhưng cũng đã đủ để áp chế Đường Tam Thất. Nếu như hắn có thời gian làm quen thương pháp, hắn không đến mức phải ỷ lại vào sức mạnh của Hắc Sát Thương.

Bên kia Đường Tam Thất liên tục bị Bắc Tiểu Lục dùng Hắc Sát Thương công kích, áp chế. Đường Tam Thất hơi nhíu mày Lam Ngân Thương dưới khống chế của hắn xoáy thành hình tròn, trong chốc lát hiện lên một hư ảnh màu xanh nhạt như mặt đĩa phim ngăn chặn hết đường tấn công của Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục cũng không nao núng hắn bật nhảy lên không trung cả ngưởi tỏa ra hắc lôi, mũi của trường thương tỏa ra lôi điện càng ngày càng rộng, xung quanh trường thương tỏa ra hắc khí sát khí yêu dị.

"A." Bắc Tiểu Lục một phát ném mạnh xuống bên dưới, Hắc Sát Thương ma sát với không khí vang lên những tiếng "xẹt xẹt" chói tai. Ngay khi đi được nửa đường liền hóa thành vòng xoáy mũi khoan.

"Ầm" Một âm thanh trầm thấp dứt khoát vang lên, chỉ thấy màn chắn xanh nhạt đĩa quay thương ảnh của Đường Tam Thất đánh ra triệt để vỡ vụn, Đường Tam Thất bay ngược ra ngoài mấy chục mét rơi xuống mặt đất. Bên kia lực phản lại cũng làm Bắc Tiểu Lục bắn ngược ra ngoài phun một ngụm máu.

Hai người giao phong còn nhanh hơn lúc Bắc Tiểu Lục với Vô Thập Phong.

Đường Tam Thất không có thụ thương, hắn vừa rồi cùng Bắc Tiểu Lục so chỉ là thương kỹ không phải chân nguyên cho nên không hề bị thương. Ngược lại bên kia Bắc Tiểu Lục lại bị thương nhìn qua thì tưởng rằng Bắc Tiểu Lục đang thắng thế, nhưng chiêu thức của LZsDY Đường Tam Thất lại quỷ dị hơn.

Vừa rồi thương kỹ phòng thủ kia cũng không phải chỉ có mỗi công năng phòng thủ, còn có thể phản lại lực sát thương tới từ công kích của đối thủ. Đương nhiên cái này cũng có nhược điểm, nếu như kẻ địch công kích mạnh hơn hắn quá nhiều vậy thì hắn sẽ thụ thường, còn chỉ hơn hắn một chút hoặc bằng vậy thì lực sát thương phản lại cho đối phương càng lớn.

Nhưng chiêu thức thương kỹ này càng có một cái nhược điểm chết người nữa, đó chính là chiêu này không thể dùng liên tục. Thời gian làm lạnh chiêu thức này có chút lâu, chính hắn cũng không hiểu được tại sao nhưng mà từ khi phát hiện ra ưu điểm của thương kỹ này, không ít lần đã giúp hắn chiếm thế thượng phong.

Bắc Tiểu Lục không có bị thương nặng, hắn bất cẩn. Ngay khi chiêu thức của hắn chạm vào đối phương thì bị một cỗ lực lượng phản lại, hắn biết mình xong rồi. Sự việc có chút đột ngột, chính hắn cũng không nghĩ ra cái thương kỹ nhìn giống như phòng thủ này lại ẩn giấu chiêu trò như vậy.

Quá bất cẩn!

Đường Tam Thất thở phào một cái, ánh mắt trực tiếp nhìn Bắc Tiểu Lục muốn xem hắn nói gì. Thời gian dừng khoảng ba giây, Bắc Tiểu Lục mở miệng nói:

"Ta thua." Nói xong hắn gác thanh Hắc Sát Thương trên vai rời đi.

Bắc Tiểu Lục không muốn nói nhảm cũng không có ý định kết giao, hắn thất bại điều này cũng không phải điều gì bất ngờ. Mặc dù rất muốn chửi một trận tên nam tử đã phế kiếm đạo của hắn, nhưng hiện tại hắn quả thật chỉ có thể đi thương đạo. Hơn nữa đồ vật trong nhẫn trữ vật có thể có đồ tốt cũng có thể chẳng có gì, hắn có chơi có chịu.

Nhìn bóng lưng ngạo nghễ rời đi của Bắc Tiểu Lục hai người Đường Tam Thất cùng Vô Thập Phong nhìn nhau. Xem ra vị này cũng có chơi có chịu. Bọn họ có thể lợi dụng sơ hở để giết chết đối thủ nhưng thua thì mấy người bọn họ không phải loại không dám nhận.

Đường Tam Thất thu hồi tiền đặt cược trong tay, sau đó quay sang Vô Thập Phong nói: "Vô huynh, chúng ta dừng tại đây ta đi trước, có duyên gặp lại."

Không chờ Vô Thập Phong nói gì Đường Tam Thấp tế ra phi kiếm bay đi mất hút. Vô Thập Phong nhún vai sau đó cũng chọn một hướng rời đi.

Mọi chuyện kết thúc có người buồn có người vui.

Sau khi rời đi Bắc Tiểu Lục cũng không có đi lung tung, hắn chọn một vị trí rồi độn thổ xuống mắt đất, tiến vào bên trong Nhẫn Ngũ Hành. Đi vào bên trong hắn lập tức bỏ mặc ánh mắt của mấy người trong đây, tiến tới một vị trí sau đó từ nhân trữ vật lấy ra một cái ngọc giản màu đen.

Thần thức lập tức tiến vào bên trong ngọc giản.

Lập tức một đạo tin tức truyền vào đầu của Bắc Tiểu Lục, thời gian cứ trôi qua. Một ngày một đêm Bắc Tiểu Lục cuối cùng cũng mở mắt ra, trong ánh mắt lóe lên một chút tinh quang xen lẫn vui mừng cùng thất lạc.

Trong ngọc giản chính là một bộ cThương Quyết - Sát Lục Thương Quyết, bộ pháp quyết này không có phẩm cấp, như vậy cũng có thể hiểu rằng hắn có thể không ngừng cải biến nâng cấp. Bộ pháp quyết này hắn tương đối hài lòng, hắn có thể tự do phát huy khả năng sáng tạo của mình, không bị bò bó trong một khuôn cũ mà mà người khác tạo ra.

Mà hắn thất lạc chủ yếu bởi vì hắn không thể tu kiếm , đi con đường kiếm đạo. Mặc dù lão nhân gia chưa từng chỉ bảo hắn điều gì nhưng một ngày sư tôn cả kiếp làm đệ tử. Nếu mà sư tôn biết hắn không thể tu được kiếm đạo...

Bắc Tiểu Lục thở dài, hít một hơi thật sâu bắt đầu tu luyện pháp quyết này. Hiện tại tâm pháp thì hắn tu Hóa Lôi Quyết, chủ công hắn tu Sát Lục Thương Quyết.

Thông qua giết chóc có thể đạt được sát lục ý cảnh, đi con đường vô tình vô dục, bá đạo kinh thiên, coi vạn vật như rơm như rác, đây là sát lục ý cảnh sao? Bắc Tiểu Lục ánh mắt hơi rối bời, trong lòng có minh ngộ.

Lúc này, trên người Bắc Tiểu Lục khí tức bắt đầu không ngừng chuyển biến, không chỉ tồn tại một cỗ hào hiệp chí khí mà xen lẫn cả một cỗ bá đạo vô tình sắc bén!

"Thế nào được gọi là giết chóc?"

"Sát lục ý cảnh là gì?"

"Lẽ nào sát lục ý cảnh phải giống như ma đạo ma đầu, lấy giết chóc làm tính, đoạt tuyệt thất tình lục dục, làm một tên chỉ ác ma chỉ biết giết chóc."

"Đây không phải sát lục ý cảnh của ta..."

"Vậy sát lục ý cảnh của ta, rốt cuộc là cái gì?"

Bắc Tiểu Lục hoàn toàn chìm vào ý cảnh, liên tục đưa ra nghi vấn.

"Giết chóc... giết chóc..."

Bắc Tiểu Lục đôi mắt khép hờ, trong lòng rối loạn.

Bỗng lúc này, Tiêu Tử Hà đi tới chỗ bên ngoài Bắc Tiểu Lục, nhìn thấy Bắc Tiểu Lục đang khoanh chân ngồi trên tảng đá tu luyện, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay trở về.

Sau đó, ngày thứ hai, Tiêu Tử Hà đi tới nhưng thấy Bắc Tiểu Lục vẫn còn đang nhắm mắt tu luyện, cũng không có ý làm phiền.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Sau đó hơn nửa tháng, Tiêu Tử Hà ánh mắt nhìn về chỗ Bắc Tiểu Lục có chút nhíu mày, dường như rất nghi hoặc rốt cuộc hắn đang làm gì.

Một ngày này, Bắc Tiểu Lục mở miệng nói:

"Tiêu cô nương, ngươi đã đi tới đi lui một hồi nửa tháng rồi, ngươi không mệt, ta đều thay ngươi mệt, có chuyện gì xin cứ nói đi."

Hôm nay Tiêu Tử Hà đến nhìn vẫn thấy Bắc Tiểu Lục tu luyện, liền muốn quay trở về, ai biết đột nhiên Bắc Tiểu Lục mở miệng nói ra.

Tiêu Tử Hà nói: "Gặp ngươi đang tu luyện, cho nên không nghĩ quấy phá cắt đứt ngươi. Thật ra cũng không có đại sự gì, chỉ muốn đến hỏi ngươi có còn Vạn Niên Thạch Tủy Nhũ hay không?"






Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.