Vô Thập Phong đánh ra quyền ảnh khí thế như tử thần đòi mạng sống, mang theo vô tận quyền mang. Những quyền này thật giống như kiếm quang phát ra ánh sáng lóa mắt bao phủ toàn bộ thân ảnh của Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn hàn băng quyền ý, những sát ý này dưới quyền mang đã bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Bắc Tiểu Lục. Con đường duy nhất Bắc Tiểu Lục có thể đi chính là đi vào trong màn hàn băng quyền ý này, nhưng loại khí tức tử vong làm hắn có chút e ngại.
Thảo nào tên này có thể đi tới nơi đây hóa ra học được một loại quyền ý tử vong, đúng không tầm thường chút nào.
Những tên này quả nhiên mặt nhìn thì phong độ quân tử, nói chuyện thì đạo lý nhưng thực sự trông cậy bọn họ hạ thủ lưu tình thì đúng là năm mơ. Một khi họ cho rằng có thể giết chết được ngươi, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đây chính là bộ mặt thật của thế giới này.
Nhưng mà chỉ 2UoMh với một đòn như vậy mà đòi giết hắn cũng quá xem trọng bản thân rồi. Bắc Tiểu Lục chẳng những không động mà còn chủ động để cuốn vào. Tưởng chừng Bắc Tiểu Lục sẽ bị quyền ý tử vong xé rách nhưng không cả người hắn bị hắc lôi bao phủ, trông như lôi thần hàng lâm thẳng đến khi hắn động đánh ra một quyền.
Bên kia Vô Thập Phong thấy Bắc Tiểu Lục bị quyền ý của mình bao phủ, khóe miệng hơi nở một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy không đúng, một đạo âm thanh cuồng rú lên trong vòng xoáy quyền ý, chỉ thấy quyền ý tử vong mà Vô Thập Phong đánh vô đã hoàn toàn nát vụn.
Trước mặt Vô Thập Phong xuất hiện một con Khuyển Lôi nó lần lượt thôn phệ hết quyền ý của hắn, sau đó lần thứ hai hóa thành một đạo thần ảnh tấn công về phía Vô Thập Phong.
Vô Thập Phong duỗi tay trái ra, quyền ý bắt đầu ngưng tụ thành một bức tường.
“Răng rắc…” Bắc Tiểu Lục đánh ra quyền này đánh vào tay trái của hắn, chân nguyên của hắn nổ tung, đồng thời chỗ hắn đứng nổ một tiếng thật to.
Vô Thập Phong nhìn cánh tay mình chỉ gãy xương thở phào một cái, tay phải vẫn giữ nguyên tư thế chống đỡ Khuyển Lôi Quyền tại trước ngực.
“Oành…” Lại một tiếng chân nguyên bạo nổ.
“Răng rắc” một tiếng, âm thanh này không phải cánh tay của Vô Thập Phong phát ra mà là cánh tay của Bắc Tiểu Lục truyền ra, đồng thời Bắc Tiểu Lục còn văng ra bên ngoài.
Vô Thập Phong cũng lùi lại mấy bước mới đứng vững. Lúc này sắc mặt của hắn có chút khó coi, mặc dù chỉ gãy xương tay không đáng ngại nhưng đối với hắn đây là chuyện rất mất mặt.
Một bên làm khán giả duy nhất Đường Tam Thất có chút cười trên nỗi đau người khác, hắn nhìn Vô Thập Phong nói:
“Vô huynh, không nghĩ tới quyền ý mà ngươi luôn miệng đắc ý bây giờ đã bị người khác phá giải, hơn nữa còn bị đối phương làm bị thương, xem ra vị huynh đệ Từ Bắc Vọng này rất khó chơi.”
Vô Thập Phong sắc mặt lạnh lùng không trả lời Đường Tam Thất, hắn đang bận hồi tưởng lại quá trình giao thủ vừa rồi với Bắc Tiểu Lục.
Mặc dù nói thương thế của Bắc Tiểu Lục nhìn qua có vẻ nặng hơn hắn nhưng hắn biết hắn mới là kẻ ăn thiệt thòi. Không nghĩ tới tên Kim Đan tầng một này lại có thể bộc phát ra một quyền mạnh như vậy, chí ít cũng rèn luyện đạt tới viên mãn. Kẻ này quá đáng sợ, không thể lưu tay được rồi.
Bắc Tiểu Lục bên kia thở hổn dốc một hơi sau đó mới nhìn qua bên Vô Thập Phong nói:
“Vô huynh, mặc dù vừa rồi ta với huynh lui nhiều hơn một chút nhưng xương tay ngươi so với ta gãy nhiều hơn một cây, như vậy có thể nói ngươi rơi vào hạ phong. Điều này nói rõ ngươi đã thua trong cuộc tỷ đấu này.”
Bên phía kia Vô Thập Phong nghe được lời Bắc Tiểu Lục nói liền trầm mặc, một hồi lâu mới thở dài nói ra: “Đúng vậy, ta quả thật rơi vào hạ phong…”
“Tốt, vậy ta không khách khí.” Chưa đợi đối phương nói xong Bắc Tiểu Lục đã một bước đi qua, đem đồ vật toàn bộ thu vào.
Vô Thập Phong ngơ ngác nhìn Bắc Tiểu Lục tự nhiên thu hồi tiền đặt cược, không biết nói câu gì. Hắn mới chỉ nói rơi vào thế hạ phong chứ đâu có nói thua, mà đã thu thập tiền cược làm của mình rồi.
Bất quá cuối cùng hắn cũng không nói gì, bởi vì hắn biết đây dù sao mặt ngoài cũng chỉ là tỷ đấu, không phải sinh tử. Mà điều hắn quan tâm lúc này Bắc Tiểu Lục nói hắn đứt ít hơn mình một cây, vậy âm thanh ban đầu hắn nghe được lại là gì?
Một bên Đường Tam Thất sững sờ nhìn Vô Thập Phong, hắn không ngờ Vô Thập Phong hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, hắn còn tưởng hai người tiếp tục đại chiến một hiệp nữa chứ.
“Vô huynh, ngươi hào phóng như vậy xem ra lần này đạt được đồ vật trong Bình Nguyên dược cốc không ít, có thể cho Đường đệ mở rộng tầm mắt được không?”
Đường Tam Thất cảm thấy Vô Thập Phong từ khi nào dễ nói chuyện như vậy, dù hắn chướng mắt đồ đạc ở đây cũng không thể dễ dàng thành toàn cho Bắc Tiểu Lục như vậy được, rốt cuộc nguyên nhân gì hay hắn đang âm mưu gì.
Bắc Tiểu Lục sau khi thu hồi tiền cược nhìn thật sâu Vô Thập Phong, thấy y không nói gì liền quyết định rời đi. Ngay khi hắn vừa bước được một bước thì có âm thanh truyền tới.
“Từ huynh, chờ một chút.” Đường Tam Thất vội vàng hướng Bắc Tiểu Lục hô.
Bắc Tiểu Lục nghi hoặc nhìn thiếu niên này, người này chính Đường Tam Thất không biết hắn định gây sự hay…
Thấy Bắc Tiểu Lục quay đầu lại nhìn Đường Tam Thất nói tiếp:
“Từ huynh, vừa rồi huynh cùng Vô huynh giao thủ làm tại hạ vô cùng bội phục, không biết Từ huynh có thể tỷ đấu với ta một chút.”
Bắc Tiểu Lục nhíu mày một cái, sau đó ho một tiếng nhẹ giọng than thở: “Đường huynh, ta cũng chỉ là thắng hiểm một chút mà thôi, hoàn toàn do may mắn. Dù sao ta chiếc nhẫn ta đang cầm là do Thượng Cổ tu sĩ để lại, rất là quý giá…”
Đương Tam Thất khẽ cười một tiếng, giơ tay ném ra một khối thạch màu đen lên trên tảng đá, rồi nói:
“Đây Hàn Tinh Thần Sa, một khối tài luyện luyện khí rất hiếm có. Đây cũng do ta tình cờ phát hiện bên trong đây, Từ huynh chắc hẳn cũng biết giá trị món đồ vật này đi.”
Bắc Tiểu Lục làm sao mà biết được nhưng không có nghĩa hắn không biết giả trang, hắn nhíu mày không vui nói:
“Đường huynh, ngươi đây là xem thường ta rồi ư? Hàn Tinh Thần Sa mặc dù quý hiếm, bất quá ta chỉ là một tên Kim Đan Kỳ thì cần thứ đồ chơi này làm gì? Đường huynh vẫn nên thêm đồ vật đi, nhỡ đâu trong nhẫn trữ vật có mấy chục khối Thần Sa quý hiếm khác, vậy ta lỗ vốn rồi.”
Đường Tam Thất cười lạnh, nói:
“Ngươi nói cũng chỉ là đoán bừa mà thôi, bên trong nhẫn có thể có nhiều đồ vật có giá trị nhưng cũng có thể trống không.”
Bắc Tiểu Lục giống như không trả lời chỉ đứng đó phẩy phẩy ngọn tóc.
Đường Tam Thất thấy biểu hiện của hắn thì biết ngay Bắc Tiểu Lục ghét bỏ hắn tiền cược ít. Hắn suy nghĩ một chút cắn răng lấy ra một cái lò luyện đan rỉ cũ rích ra nói:
“Đây là ta tìm được ở trong một di tích Bình Nguyên dược cốc, đẳng cấp mặc dù ta nhìn không ra nhưng cái này nhìn qua cũng rất bất phàm.”
Bắc Tiểu Lục nụ cười chợt tắt, con mịa nó thằng này coi chỗ hắn là nơi chuyên nhận sắt vụn à. Mắt ngươi chỗ nào nhìn thấy cái lò rỉ này bất phàm, ta có thể cầm ra hơn mấy trăm món, ngươi tin không?
Bắc Tiểu Lục khống chế thần thức tiến vào thăm dò cái lò đan rỉ này, trong mắt hơi trầm tư giống như quan sát thật kỹ cái lò này có chỗ nào bất phàm, cuối cùng hơi khó chịu nói:
“Được rồi, vậy chúng ta đánh nhanh phân định thắng thua nhanh.”
Đường Tam Thất dương như chỉ chờ câu nói này của hắn, Bắc Tiểu Lục vừa dứt lời, một cây trường thương màu lam xuất hiện trong tay hắn.
“Oh, Đường huynh cũng xài trường thương à, ta cũng mới vừa chuyển sang dùng trường thương, mong Đường huynh nhẹ tay.”
Bắc Tiểu Lục ánh mắt cũng nghiêm trọng tế ra cây trường thương Hắc Sát Thương. Hắc Sát Thương vừa ra sát khí lập tức tỏa ra bốn phía, Đường Tam Thất khi thấy cây trường thường màu đen của Bắc Tiểu Lục sắc mặt cũng ngưng trọng.
Đường Tam Thất cảm giác có chút không đúng thế nhưng hắn khiêu chiến Bắc Tiểu Lục, không thể lùi bước được. Trường thương trong tay hắn run lên, huyễn hóa thành một hư ảnh cây thương khổng lồ.
“Từ huynh cẩn thận, ta tới đây!” Đường Tam Thất lập tức ra tay trước, bên kia cũng lúc Bắc Tiểu Lục cũng nắm trên tay Hắc Sát Thương phi thân một chiêu quét xiên qua.
Một đường lam sắc hàn khí xẹt qua xuất hiện trên không trung, đạo lam quang này giống như tuyết rơi giữa ngày tỏa ra hàn khí cực lạnh.
Vô Thập Phong một bên quan sát cũng líu lưỡi, hắn không nghĩ ra Đường Tam Thất thương kỹ đã đạt tới trình độ này. Lam sắc ngưng tụ trên hư không do Đường Tam Thất đánh ra, đã có dấu hiệu đại thành.
Một khi thương kỹ đạt tới trình độ này đã sắp có thể đánh ra thương ý, phải biết thương ý là một trong những vũ khí khó bậc nhất để tu ra ý cảnh.
Bên này, Bắc Tiểu Lục không thèm để ý chút nào với đòn công kích của Đường Tam Thất, trường thương trong tay hắn khẽ đảo hắn lợi dụng hiểu biết về một bộ công pháp kiếm kỹ Vong Lôi Thập Tam Lục Kiếm mà áp dụng, chỉ thấy trường thương dưới sự khống chế của hắn huyễn hóa thành ba mươi đạo vong lôi thương ảnh, những thương ảnh này trong thời gian ngắn liên kết với nhau tạo thành một cái thương võng.
Đường Tam Thất đối với thương kỹ của Bắc Tiểu Lục cũng có chút để ý nhưng chủ yếu vẫn toàn tâm toàn ý tập trung kích pháp thương mang của mình.
Trong một thời gian ngắn thương kỹ của hai người liền hoàn toàn đánh vào nhàu, va chạm kịch liệt phát ra từng âm thanh rung chuyển.
P/S: Tiểu Lục bắt đầu xài thương, ta chắc chắn sẽ nghĩ ra thương quyết ra thương kỹ bá đạo nhất. Kkk
Bố cục thế giới rộng, các nhân vật đều cơ trí không não tàn. Mời các bạn đón đọc truyện Việt thể loại Huyền Huyễn Thiên Địa Đại Đạo