Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia nhìn thấy có ba tên tu sĩ Trúc Cơ sau khi ra khỏi Linh Tủy Trì cũng không có ở lại, mà trực tiếp lựa chọn rời đi. Thật ra hiện tại đối với y mà nói việc quan trọng không phải bốn gã tu sĩ Kim Đan ngoại lai này, mà là chuyện Linh Tủy trong Linh Tủy Trì bị ai trộm đi.
Nhưng bốn gã tu sĩ Kim Đan kia một câu cũng không nói, thái độ hết sức ương ngạch điều này khiến trong lòng của y rất không thoải mái. Y vốn quyết định giải quyết vấn đề bốn người trước mắt trước, sau đó sẽ tìm Linh Tủy mất tích. Nhưng…
Nhưng lại phát hiện có bốn tên tu sĩ rời đi điều này làm y khá bất ngờ. Việc bốn người kia đành phải để sau vậy, nghĩ như vậy y lập tức động thủ áp lực chân nguyên ập tới bốn người tu sĩ Trúc Cơ đang rời đi kia.
“A…” Bốn âm thanh rên rỉ vang lên, cả bốn người họ đều bi một chưởng của tu sĩ Kim Đan viên mãn trọng thương, y nhìn bốn người lạnh giọng hỏi:
“Các ngươi chính là kẻ trộm Linh Tủy!” Lời nói ra giống như hỏi nhưng càng giống như câu khẳng định.
“Tiền… bối, chúng.. chúng ta không có mà” Bốn gã Trúc Cơ mở miệng run rẩy nói.
“Hừ, phải hay không ta nắm chắc” Tu sĩ Kim Đan viên mãn hừ một câu, tay phải phất một cái toàn bộ túi trữ vật đều họ đều xuất hiện bên trong y. Thần thức của y khẽ đảo qua, sắc mặt lập tức càng lạnh lẽo chân nguyên thôi động ầm một tiếng, bốn gã tu sĩ Trúc Cơ tan biến theo không khí chỉ để lại một làn sương máu trong thiên địa.
Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia nhìn thấy có ba tên tu sĩ Trúc Cơ sau khi ra khỏi Linh Tủy Trì cũng không có ở lại, mà trực tiếp lựa chọn rời đi. Thật ra hiện tại đối với y mà nói việc quan trọng không phải bốn gã tu sĩ Kim Đan ngoại lai này, mà là chuyện Linh Tủy trong Linh Tủy Trì bị ai trộm đi.
Nhưng bốn gã tu sĩ Kim Đan kia một câu cũng không nói, thái độ hết sức ương ngạch điều này khiến trong lòng của y rất không thoải mái. Y vốn quyết định giải quyết vấn đề bốn người trước mắt trước, sau đó sẽ tìm Linh Tủy mất tích. Nhưng…
Nhưng lại phát hiện có bốn tên tu sĩ rời đi điều này làm y khá bất ngờ. Việc bốn người kia đành phải để sau vậy, nghĩ như vậy y lập tức động thủ áp lực chân nguyên ập tới bốn người tu sĩ Trúc Cơ đang rời đi kia.
“A…” Bốn âm thanh rên rỉ vang lên, cả bốn người họ đều bi một chưởng của tu sĩ Kim Đan viên mãn trọng thương, y nhìn bốn người lạnh giọng hỏi:
“Các ngươi chính là kẻ trộm Linh Tủy!” Lời nói ra giống như hỏi nhưng càng giống như câu khẳng định.
“Tiền… bối, chúng.. chúng ta không có mà” Bốn gã Trúc Cơ mở miệng run rẩy nói.
“Hừ, phải hay không ta nắm chắc” Tu sĩ Kim Đan viên mãn hừ một câu, tay phải phất một cái toàn bộ túi trữ vật đều họ đều xuất hiện bên trong y. Thần thức của y khẽ đảo qua, sắc mặt lập tức càng lạnh lẽo chân nguyên thôi động ầm một tiếng, bốn gã tu sĩ Trúc Cơ tan biến theo không khí chỉ để lại một làn sương máu trong thiên địa.
Đám tu sĩ Trúc Cơ còn lại đang đứng trông ngóng Linh Tủy Trì lập tức bị một màn này làm kinh hãi, ai cũng không dám nhìn thẳng tên tu sĩ Kim Đan viên mãn.
“Bốn người này mặc dù đã đền tội nhưng ta dám chắc đây không phải con số cuối cùng”. Gã tu sĩ Kim Đan âm thanh lạnh lùng truyền tới.
“Nhưng trong đây còn nhiều Trúc Cơ như vậy làm sao biết ai lấy đi?”
Một gã Kim Đan nhíu mày nói ra.
Cho dù là biết ở đây còn có kẻ trộm Linh Tủy cũng không thể tra được, bởi vì không ai ngu ngốc lại chủ động nhận mình là người trộm, hơn nữa nếu ép tất cả mọi người ở đây giao túi trữ vật hoặc dùng thần thức tra xét cũng đều sẽ gây lên bạo động, không ai muốn để cho người khác biết bên trong mình có gì. Nhỡ đâu bên trong cất một quyển công pháp giá trị hoặc thiên tài địa bảo hoặc rất nhiều bí mật, đừng nói bọn họ dù cho chính bản thân mấy người này cũng không chịu.
Mặc dù nói ở đây Kim Đan cũng không ít nhưng vượt quá phận cũng chưa chắc ai cũng đồng ý chuyện này.
Tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia lại cười lạnh một tiếng, nói:
“ Không cần lo lắng, ta có một cách rất đơn giản, ta có một tờ Trắc Linh Phù cấp tám, vừa vặn mấy cái phù này ta cũng không dùng tới. Nếu như người nào nguyện ý khảo nghiệm, mời đứng ra. Đồng thời lấy hai khối Linh Tinh dư ra sau khi được phân chia bồi thường lại cho ta, dù sao phù cấp tám cũng có giá trị không nhỏ.
Người chung quanh không nói gì, cũng chấp nhận lời nói của tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn này, phù cấp tám có giá trị không sai nhưng Trắc Linh Phù cấp tám có thể nói là thứ vô dụng nhất trong số những phù cấp tám, không có lực chiến đấu, chỉ có tác dụng phát hiện người này có nói dối hay không thôi, cho nên cũng không bán được bao nhiêu linh thạch.
Phù lục này chỉ có tùy cơ hoàn cảnh mà sử dụng, hơn nữa chỉ có tác dụng đối với tu sĩ từ Kim Đan trở xuống, đồng thời độ chính xác cũng không phải là trăm phần trăm.
Phù lục như vậy đừng nói hai viên Linh Tinh dù một viên cũng quá phận. Nhưng dù vậy ai cũng không có phản đối, Linh Tủy đối với đám tu sĩ Kim Đan quả thật rất quan trọng, không ai muốn làm chim đầu đàn.
“Không ai phản đối, vậy ta trước tiên bắt đầu từ tu sĩ Trúc Cơ”.
Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn nói được phân nửa, đột nhiên ngừng lại.
Y sở dĩ đột nhiên đang nói lại ngừng đó là bởi vì y phát hiện tu sĩ Trúc Cơ ở đây tựa hồ thiếu một người, y vừa cẩn thận nhìn lại một chút, không sai, đúng là thiếu một người. Người bị thiếu chính là tên tên tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy trông rất rất nhát gan kia, hắn ấn tượng chủ yếu do tên đó muốn lấy lòng mình mà đắc tội bốn gã tu sĩ Kim Đan kia.
Bị gạt rồi!
Ngay lập tức gã Kim Đan đại viên mãn này hiểu ra vấn đề, chỉ một con kiến hôi, một gã Trúc Cơ tầng bảy nhỏ nhoi cũng dám lừa gạt y, sắc mặt y nhất thời trở nên xanh mét.
…
Bắc Tiểu Lục thừa dịp tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn ra tay với bốn tên tu sĩ Trúc Cơ, không do dự ẩn thân đi ra khỏi phạm vi kiến trúc cổ xưa.
Ẩn Nặc Phù cấp bảy !
Hắn CslV1 sở dĩ tự tin có thể tránh thoát được thần thức của Kim Đan Kỳ chủ yếu là dựa vào nó, cho nên không ai phát hiện tới việc hắn rời đi. Nhưng tất nhiên cũng phải dựa vào yếu tố xung quanh nữa, cho nên bốn gã tu sĩ Trúc Cơ vừa rời đi hắn liền biết đây là cơ hội. Không đi thì không còn cơ hội nữa. Hắn đạo tâm không có tĩnh như mặt hồ, kiên định như thạch bàn cho dù có hắn cũng không dám đánh cược. Phù lục cấp tám Trắc Linh Phù mặc dù phế nhưng dùng đúng cách thì không phế chút nào.
Bắc Tiểu Lục ra khỏi phạm vi đám tu sĩ Kim Đan liền ngự kiếm độn quang vượt mấy ngàn cây số cuối cùng dừng đi tới một mảnh núi hoang, sau đó sử dụng thuật độn thổ chui xuống đất. Tiến vào trong lòng đất, Bắc Tiểu Lục ngay lập tức tiến vào Ngũ Hành thế giới, khi Bắc Tiểu Lục nhìn Linh Tủy Trì trong Ngũ Hành thế giới, nhất thời cảm thấy thành tựu tràn trề.
Lần này tốt kích thích!
Ngay sau đó, Bắc Tiểu Lục trực tiếp vọt vào Linh Tủy Trì trong Ngũ Hành thế giới, vận chuyển “Hóa Lôi Quyết” bắt đầu toàn tâm tu luyện. Ngay khi Linh Tủy Trì được Bắc Tiểu Lục đứa vào Tiểu Tử Hà đã cảm nhận được, nàng có chút tò mò. Dần dần nàng phát hiện Linh Tủy được đưa vào từ từ cho nên ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Tên này ăn gian!
Lúc này linh lực cuồn cuộn từ Linh Tủy Tri truyền khắp cơ thể hắn, không cần chuyển hóa liền biến thành chân nguyên của hắn kinh mạch thậm chí không cần hắn chủ động xung kích, liền tự động mở rộng. Sau đó bắt đầu có dấu hiệu đột phá tu vi, Bắc Tiểu Lục cảm thấy lần này kiếm bộn.
Đúng như câu” Nguy hiểm luôn đi đôi với phần thưởng!”.
Cho dù là tu vi đang tăng lên nhanh chóng nhưng lúc này Bắc Tiểu Lục cũng không có ý dừng lại xem tu vi có vững chắc hay không. Thực lực yếu kém khiến hắn quá mức ủy khuất, thậm chí hắn còn chưa đã nghiền, nuốt một viên đan dược Mộc La Đan, sau đó nuốt một Hồn Chân Quả.
Mộc La Đan, Hồn Chân Quả, còn có Linh Tủy Trì, Hóa Lôi Quyết lúc này mới chân chính thể hiện tác dụng. Bắc Tiểu Lục thậm chí có thể cảm giác được tu vi của mình đang tăng lên một cách rõ rệt, tu vi tăng lên với tốc độ mắt thường không nhìn được. Điểm này cũng không khoa trương. chút nào.
Nửa ngày sau, Bắc Tiểu Lục chỉ cảm thấy kinh mạch giống như bị trùng kích làm hắn nhói đau, sau đó răng rắc kêu một tiếng. Chân nguyên trong đan điền của hắn trong khoảnh khắc đó trở nên dày đặc mà thuần khiết nặng nề. Chân nguyên hùng hậu mà hắn cảm nhận được khiến cho hắn hiểu rõ bản thân đã bước vào Trúc Cơ tầng tám.
Linh Tủy Trì cộng thêm Hồn Chân Quả quả nhiên là đồ tốt. Bắc Tiểu Lục biết, cho dù hắn không ăn Mộc La Đan, hắn cũng sẽ trong thời gian rất ngắn thăng lên Trúc Cơ tầng tám, nhưng hắn không chịu nổi, mặc dù hắn biết tu luyện không phải một lần là xong, nhưng dưới nhiều thứ tốt trước mặt như vậy, hắn không có biện pháp để nhẫn nhịn.
Thăng cấp Trúc Cơ tầng tám, Bắc Tiểu Lục cũng không đi ra ngoài, mà lại nuốt thêm một viên Mộc La Đan, tiếp tục ở lại Linh Tủy Trì tu luyện.
Sau khi niềm vui qua đi, Bắc Tiểu Lục cũng dần dần tĩnh tâm lại tiến vào trạng thái tu luyện hòa mình vào thiên địa không quan tâm tới bất kỳ ngoại vật., Không biết qua bao lâu, hắn không ngừng hấp thu Linh Tủy trong Linh Tủy Trì, tu vi của hắn cũng ngày càng tăng mạnh.
Khi kinh mạch ở khiếu huyệt cuối cùng được hắn đả thông, kinh mạch trong thân thể hoàn toàn lưu thông, Bắc Tiểu Lục cảm giác cả người vô cùng thư thái dễ chịu.
Hắn không nhịn được đứng lên cười to một tiếng, hắn biết hắn đã tới Trúc Cơ tầng chín. Nhưng sau đó hắn lại tiếp tục toàn tâm toàn ý tu luyện.
Trúc Cơ tầng chín trung kỳ, Trúc Cơ tầng chín hậu kỳ, Trúc Cơ tầng chín viên mãn.
Khi tu vi của Bắc Tiểu Lục đạt tới Trúc Cơ tầng chín đại viên mãn, hắn vẫn không dừng lại. Hắn muốn củng cố vững chắc tu vi.
Trong lòng Bắc Tiểu Lục hiểu rõ, tu vi của hắn gần đây tăng lên hơi nhanh. Nếu như không phải là Linh Tủy Trì, lại có sự hỗ trợ của Hồn Chân Quả, hắn tuyệt đối không thăng lên ba cấp được.