Bắc Tiểu Lục lúc này cảm thấy hứng thú nhất là động phủ tu sĩ Kiếp Biến. Phát hiện tài nguyên, nếu mà không đi tranh đoạt, những tài nguyên này cũng sẽ bị người khác cướp đi, hắn cũng không còn là ở trong Bắc tộc chi địa. Hắn lúc này đang tự lực cánh sinh, bôn ba khắp nơi tôi luyện cảnh giới, chẳng khác gì tán tu cả.
Hắn không có lựa chọn nào khác, phải tự mình tìm kiếm cơ duyên, tự mình vận lộn với vận mệnh, hắn Bắc Tiểu Lục không cầu thành đạo, không cầu có tạo hóa, hắn chỉ cần bước đi cùng người thân. Tự mình tranh thủ thoát khỏi cái gọi là giông xiềng vận mệnh, thứ trói buộc sự tồn tại của mọi người.
Ngươi muốn sống yên ổn, được thôi, vậy ngươi phải có thực lực, thực lực từ đâu mà tới, chính là trả giá bằng thời gian, mồ hôi và công sức của ngươi. Ngươi không bỏ ra bất kỳ thứ gì, vậy ngươi lấy tư cách gì đòi tự do, đòi không bị trói buộc, đòi đấu thiên chiến thiên.
Như đã giới thiệu phần đầu, Thất Nguyệt đại lục chia làm 9 đại cảnh giới khác nhau, Kiếp Biến Kỳ là cảnh giới thứ tám, tiếp đó chính là đỉnh cao đại lục Hóa Chân kỳ. Phải biết rằng một khi bước vào Hóa Chân Kỳ, có thể thôn thiên đột địa, xé rách không gian lưu loạn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Kiếp Biến đại năng giả động phủ di tích, là vô cùng trân quý. Lam An Lộ nói Lam Thiên Tiểu Quốc vì động phủ Kiếp Biến cường giả, ở trong Địa Lôi Sa Mạc thành lập quốc gia, Bắc Tiểu Lục cũng không cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái.
Bắc Tiểu Lục sau khi biết rõ mọi chuyện, ánh mắt hơi động trực tiếp hỏi: “Lam tỷ nói như vậy trong tay ngươi có bản đồ vị trí di tích hay sao?”
Lam An Lộ nở nụ cười, thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy nha, nếu không ta nào dám mời An đệ ngươi kết đội cùng đi”
Nhưng hắn vẫn còn một câu quan trọng cần hỏi cho rõ, “Hừm,…, Lam tỷ ta muốn hỏi một câu?”. Lam An Lộ ánh ánh mắt lung linh, khẽ chớp chớp trả lời,”Được nha, ngươi cứ hỏi, nếu tiện trả lời ta đều sẽ tận lực”
Nghe được như vậy, Bắc Tiểu Lục khẽ trầm ngâm, giọng nghi vấn,”Lam tỷ, ta thừa nhận chúng ta chỉ mới quen biết, ngươi tại sao lại có thể nói cho ta nhiều bí mật như vậy? Hơn nữa còn mời ta đi cùng. Nói thật chuyện tốt như vậy, tự dưng rơi xuống khó nói có chút khó tin.”
Bắc Tiểu Lục uyển chuyển nói. Lam An Lộ cười cười, chống cằm hai mắt chớp chớp nhìn Bắc Tiểu Lục, tinh nghịch nói:
“Cũng không có lý do gì đặc biệt, ta nhìn tiểu đệ ngươi thuận mắt, lý do này có được hay không?”
Đến nước này thì Bắc Tiểu Lục dù không tin lý do này, thì cũng phải chấp nhận. Trầm mặc ngồi nơi đó,Lam An Lộ thì cũng không nói gì, cứ dùng ánh mắt nhìn hắn, hắn đành phải tùy ý hỏi:
“Không biết Địa Sa bộ lạc khoảng cách nơi đây có xa hay không? Địa Sa có thể tìm tới nơi này, liệu có phải đã biết rõ vị trí cái ốc đảo này?”
Lam An Lộ mỉm cười, cũng không có quanh co, trêu ghẹo hắn, “Địa Sa bộ lạc chỉ có tộc nhân mới có thể biết, An tiểu đệ nếu như muốn đi Địa Sa của ta, cũng có thể gia nhập Địa Sa bộ lạc chúng ta”
Bắc Tiểu Lục ho khụ khụ, khoác tay nói, “A, ta chỉ tiện thể hỏi mà thôi, gia nhập Địa Sa bộ lạc thì thôi”.
Lam An Lộ hơi nhíu mày, khẽ nói: “An Lục, thông qua Địa Lôi Sa Mạc địa đồ có rất ít người biết được. Bất quá ở Địa Lôi Sa Mạc, có một quy luật, đó chính là ở trung tâm Địa Lôi Sa Mạc bình thường có sa mạc vòng xoáy. Những vòng xoáy sa mạc này bình thường sẽ đam toàn bộ cát vàng đưa đến một hướng nhất định, chỉ cần đi theo phương hướng này hành tẩu, có thể yên tâm”.
“Cảm tạ Lam tỷ” Bắc Tiểu Lục đối với Lam An Lộ cảm ơn một câu.
Lam An Lộ biểu lộ không có gì, nàng khẽ nói: “Vậy chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi đến vị trí di tích, được chứ?”
“Được, ta không có ý kiến gì”. Bắc Tiểu Lục thoải mái gật đầu.
Ngày hôm sau…
“Thiếu chủ chúng ta đến nơi rồi” Một nữu tử áo xanh nhạt dừng lại, đi tới bên Lam An Lộ cung kính nói.
Nữ tử này Bắc Tiểu Lục cũng đã biết tên, Lam Chỉ Yên, còn người nam tử Trúc Cơ tầng ba kia tên gọi là Lam Chỉ Viêm. Hai người này nhìn thôi đã biết liên quan với nhau, đúng vậy họ là huynh muội huyết thống.
Nghe được Lam Chỉ Yên bẩm báo, Lam An Lộ gật gật đầu, nhìn về Bắc Tiểu Lục bên cạnh nói: “Chúng ta tới nơi rồi, nơi đây là cửa vào di tích”
Bắc Tiểu Lục cũng đã được Lam An Lộ đưa tấm địa đồ nhìn qua một lần, đã sớm biết làm sao để vào di tích. Căn cứ địa đồ ký hiệu, đi tới lối vào di tích, sẽ thấy một miệng hố cát cực lớn. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, mặt trăng xuất hiện, ánh trăng chiếu vào, lối vào sẽ được nới lỏng, nhưng chỉ kéo dài một phút.
Trong sa mạc hố cát rất nhiều, thế nhưng phần lớn hố cát qua một đoạn thời gian sẽ bị cát đá lấp bằng phẳng. Nhưng hiện tại chỗ này có một hố cát không bị lấp, như vậy nơi đây chính là lối vào.
“Ánh trăng sắp xuất hiện rồi, mọi người chú ý, đừng để lúc đó mắc lỗi”. Lam An Lộ nói xong, ánh trăng liền chiếu tới hố cát, quả nhiên xuất hiện một lối đi vào. Nàng trực tiếp nhảy vào, liền biến mất.
Lần này đi cùng Lam An Lộ chỉ có hai vị huynh muội này, dù sao nhiều người cũng không tiện di chuyển, chưa nói tới việc thực lực đám tu sĩ cận vệ quá yếu, đi cũng chỉ bán mạng mà thôi.
Bắc Tiểu Lục cũng không chút do dự, một mạch nhảy vào, lập tức cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng truyền đến, hắn không cần phải làm ra hành đồng gì, đã bị lực lượng này trực tiếp mang đi.
Trong đầu Bắc Tiểu Lục hiện lên ba chữ, “Truyền tống trận” không nghĩ tới, nơi đây lại là một cánh truyền tống trận, vừa nghĩ tới điều này, phía dưới chân liền cảm nhận được bề mặt đất.
Nửa giờ sau, đám người Lam An Lộ dừng ở cửa thành trì cổ xưa, tường thành đã sụp đổ tàn phá hơn phân nửa, đi tới gần mấy người mới nhìn thấy tên của biển thành trì, Sa Địa Thành.
“Nơi này hẳn là Lam Thiên Tiểu Quốc di tích, Sa Địa Thành chính là thủ đô của Lam Thiên Tiểu Quốc”. Lam Chỉ Yên kích động đọc.
"Sa Địa Thành đúng là thủ đô của Lam Thiên Tiểu Quốc, ban đầu ở Lam Thiên Tiểu Quốc được bao phủ bởi một phòng ngự trận pháp khổng lồ, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, cát đá vẫn như cũ không cách nào đem Lam Thiên Tiểu Quốc hoàn toàn vùi lấp, có thể thấy được lực phòng ngự trận pháp vẫn còn có tác dụng." Lam An Lộ nhìn trước mắt Sa Địa Thành, cảm khái nói.
Bắc Tiểu Lục nhìn nơi đây trần ngập khí tức năm tháng, cảm khái nói: “Chúng đi vào xem bên trong sẽ như thế nào”
Sau khi bọn họ vào cửa thành, một loại mục nát khí tức đập vào mặt, mấy người trái lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu mà nơi này là Lam Thiên Tiểu Quốc di tích, loại khí tức này mới đúng di tích khí tức.
Các loại tài liệu mục nát nằm vưỡng vãi trên mặt đất, lại phối hợp rất nhiều cát vàng rơi xuống, để cho đường phố cũng không cảm thấy trông vắng, nhưng khác với phồn hoa náo nhiệt, mà là một loại thê lương quỷ dị.
“Trong đây chôn vùi thật nhiều xương cốt!” Lam Chỉ Yên cảm khái, giọng cũng lộ vẻ hơi sợ sệt. Mới đi được một đoạn, phía sau liền vang lên tiếng sụp đổ, những thứ cửa hàng lúc nãy, nhìn có vẻ còn rất nguyên vẹn, lúc này liền đã sụp đổ thành bột phấn.
“Mọi người chú ý, trong đây tình huống cũng chưa chắc an toàn, mọi lúc đều cần phải bảo trì thanh tỉnh” Bắc Tiểu Lục xem xét xung quanh, nhỏ giọng nói với đám người Lam An Lộ. 3Mtzh
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới