Ở đằng trước không xa có một phòng y tế của nhà máy quốc doanh, bác sĩ tiêm cho ông ta một mũi, lại kê ít thuốc, sau đó Lão Nghiêm lại cõng ông ta về.
Lần này bọn họ cũng không quay về viện gia thuộc của nhà máy máy móc, Bạch Linh Lung nhìn bảng tên đường và số nhà ở ven đường, đứng tại chỗ suy nghĩ một chút mới nhớ ra, địa chỉ này chính là địa chỉ nhà ghi trên giấy chứng nhận bất động sản mà cô trộm được lần trước.
“Ui cha, mình hoàn toàn quên mất đi đến nơi này luôn.”
Bạch Linh Lung nghênh ngang đi theo vào sân, đây là một căn nhà kiểu tây có hai tầng, diện tích không quá lớn, nhưng lại xa hoa hơn nhà của đại đa số các dân chúng bình thường.
Vị trí của căn nhà này cũng không tệ lắm, hoàn cảnh xung quanh cũng rất tốt, sau lưng là công viên, đứng từ xa nhìn còn có một hồ nước nhỏ, có rất nhiều người già và trẻ em đi dạo, chạy nhảy cười đùa quanh đó.
Lão Nghiêm đưa Bạch Kiến Nhân vào phòng ngủ, rót cho ông ta một ly nước ấm đến, sau đó đứng ở bên cạnh thử hỏi: “Anh Bạch, hiện tại cảm xúc của anh không được ổn định lắm, sáng nay anh cứ ở trong nhà nghỉ ngơi đi, chờ đến chiều lại đi hoàn thành yêu cầu của mụ già đê tiện kia.”
Lúc này cảm xúc của Bạch Kiến Nhân đã bình tĩnh hơn lúc trước một chút, chẳng qua vẫn cứ cảm thấy tức n.g.ự.c đau nhói, hiện tại ông ta đang ôm n.g.ự.c thở dốc nói: “Lão Nghiêm, ông đi tìm dì Triệu, nói cho bà ấy biết yêu cầu của con nhỏ đê tiện kia, lại gọi Mộng Lan đến đây.”
“Được rồi.”
Lão Nghiêm gật đầu, thật ra ông ta rất muốn hỏi thăm chuyện Bạch Thủy Tiên mới nói lúc nãy, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại vẫn chưa nói ra lời.
Hiện tại đang ở trong giai đoạn quan trọng, ông ta không nên nói thì tốt hơn, chờ sau này có cơ hội khác lại hỏi vậy.
Lão Nghiêm đi rồi, Bạch Kiến Nhân nhìn trần nhà nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt chợt lóe lên sát ý khát máu: “Bạch Thủy Tiên, Bạch Linh Lung, ông đây nhất định phải làm cho bọn mày c.h.ế.t không toàn thây.”
Bạch Linh Lung mới vừa đi dạo khắp các phòng còn lại, quay về vừa khéo nghe được câu nói này, cũng nhìn thấy sát ý trong mắt ông ta.
Lúc này trong lòng cô chỉ có một câu nói: Tên khốn nạn đê tiện họ Bạch này không thể để lại nữa, để ông ta sống sẽ chỉ biết để lại hậu hoạ vô cùng.
Cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tết khốn nạn chó đẻ này, Bạch Kiến Nhân cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hai người bọn họ, ước gì có thể băm xác lăng trì hai mẹ con bọn họ ngay lập tức.
Không bao lâu sau, Bạch Kiến Nhân lại giống như một con gián đánh mãi không chết, lại xoay người bò dậy, khập khiễng đi ra sân sau.
Lúc nãy Bạch Linh Lung đã cẩn thận tìm kiếm khắp các căn phòng rồi, không tìm được bất cứ thứ gì có tác dụng cả. Cô nghĩ giấy chứng nhận bất động sản đã mất, tên khốn nạn chó c.h.ế.t này chắc đã giấu đồ đi từ trước rồi, hiện tại còn đang tiếc nuối vì không đến đây sớm hơn.
Thấy ông ta đi đến sân sau, cô cũng lập tức đuổi theo, mới vừa đi đến cửa sau đã lập tức nhìn thấy ông ta lén lút đề phòng nhìn xung quanh.
“Ui cha? Sân sau có hi vọng đây!”
Bạch Linh Lung nhìn biểu cảm của ông ta là lập tức xác nhận, lúc nãy cô đã đến đây dạo một vòng rồi, phóng bếp phòng đựng đồ và nhà vệ sinh cũng đi luôn, lại không tìm thấy có giấu thứ gì đặc biệt.
Thấy ông ta đi vào phòng chứa đồ, cô lập tức đuổi kịp, không chậm trễ một giây nào.
Bạch Kiến Nhân hoàn toàn không biết cô đang theo đuôi mình, lúc này ông ta mở cửa sau của phòng chứa đồ ra, bên ngoài dựa sát vào sườn núi nhỏ của công viên, ở giữa chỉ cách nhau một con đường hẹp, đủ để một người đi qua.
“A, trong động này còn có bí ẩn khác à.”
Sườn núi bên cạnh công viên có một cái động, cửa động rất bí ẩn, nếu không phải có tên chó đẻ khốn nạn này đi ở đằng trước dẫn đường, Bạch Linh Lung chắc chắn sẽ không tìm được địa phương này.