Bạch Kiến Nhân vốn dĩ đã đi ra đến cửa bệnh viện rồi, lúc nãy ông ta bị Bạch Thủy Tiên chọc giận đến mức muốn ói máu, vừa mới miễn cưỡng nuốt m.á.u trong cổ họng xuống, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã bị Bạch Linh Lung dùng gậy uy h.i.ế.p bắt đi rút máu.
Thời buổi này còn chưa có kỹ thuật xét nghiệm DNA để chứng minh quan hệ, bác sĩ biết mục đích của bọn họ đến đây làm gì, chỉ đành cho bọn họ rút m.á.u xét nghiệm nhóm m.á.u trước.
Có lẽ là do ý trời, chỉ mới thực hiện mỗi một hạng mục thử m.á.u cũng đã chứng minh được bọn họ không phải cha con ruột.
Bạch Linh Lung có nhóm m.á.u cực kỳ hiếm thấy đặc biệt, cũng chính là m.á.u gấu trúc ở tương lai, thông qua Bạch Thủy Tiên chứng minh, nhóm m.á.u của cô được di truyền từ cha ruột, trong nhà cha ruột có di truyền đặc biệt về nhóm máu.
Bệnh viện viết hóa đơn chứng minh quan hệ, cầm được chứng minh đóng dấu của bệnh viện, Bạch Linh Lung lập tức quay về phòng bệnh ngay, không thèm liếc nhìn tên khốn nạn chó c.h.ế.t này thêm lần nào nữa.
Bạch Linh Lung đưa chứng minh này cho mẹ, tính toán tranh thủ làm luôn cho nóng, tiếp tục đi làm chuyện xấu, sắp xếp công việc cho Lục Tĩnh Xuyên: “Phó đoàn trưởng Lục, em phải đi ra ngoài xử lý chút việc, anh phụ trách ở lại nói chuyện với mẹ vợ, một tiếng đồng hồ sau em sẽ về.”
“Em đi đâu đó?”
Lục Tĩnh Xuyên thấy cô sốt ruột như thế, trực giác mách bảo cô lại muốn đi kiếm chuyện với đám khốn nạn kia.
“Đi tìm ổ chó.” Bạch Linh Lung nói xong lập tức đi ngay.
“Linh Lung, nhớ cẩn thận đó.” Bạch Thủy Tiên nói với theo một câu.
Lục Tĩnh Xuyên không yên tâm để cô đi hành động một mình, lúc anh chuẩn bị đuổi theo thì Bạch Thủy Tiên lại nói: “Cứ để nó đi đi. Từ nhỏ nó đã là một người rất có chủ kiến, không phải loại người xúc động mù quáng, chuyện nó muốn làm, không có ai có thể cản được.”
Thấy mẹ vợ cũng đã nói như thế, Lục Tĩnh Xuyên cũng chỉ đành ngồi xuống lần nữa: “Mẹ, chờ ông ta làm xong hết các yêu cầu của mẹ, hoàn tất thủ tục ly hôn xong thì lập tức hành động ngay, để tránh ông ta chó cùng rứt giậu.”
“Được rồi, vậy lát nữa còn mời đồng chí của đồn công an thành phố Đàm đến bệnh viện giúp mẹ đi.” Bạch Thủy Tiên cũng không muốn kéo dài thời gian, để lại tai họa ngầm.
Lúc này Bạch Kiến Nhân đang nổi giận đùng đùng đi trên phố như một con ch.ó điên, hai mắt đỏ tươi khát máu, sát ý vây quanh toàn thân, trong mắt ông ta, tất cả những người đi đường đều biến thành hai mẹ con Bạch Thủy Tiên, ông ta ước gì có thể lôi hai người bọn họ đến cắn c.h.ế.t quách đi cho xong.
Lão Nghiêm biết ông ta đang đắm chìm trong cơn giận dữ, hoàn toàn không dám đến gần, chỉ đành đi theo phía sau ở khoảng cách không xa không gần.
Thấy những người khác nhìn thấy Bạch Kiến Nhân cũng sợ hãi đi sát sang hai bên trốn tránh, ông ta hung dữ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút đi.”
Bạch Linh Lung đã ẩn thân chạy chậm đuổi theo ở phía sau cười nhạo, rất muốn la làng lên: “Chó dữ đến, mọi người nhanh chóng né xa.”
Bạch Kiến Nhân điên cuồng chạy như điên trong gió lạnh, có lẽ là lúc trước bị kích thích quá mạnh, khi đi đến ngã tư đường nào đó, ông ta đột nhiên dừng lại, ôm lấy một gốc cây to ở ven đường, phun ra một bụng máu.
“Anh Bạch.”
Lão Nghiêm vội vàng chạy lên đỡ, hiện tại ông ta cũng không dám nhào lên đ.â.m vào thùng thuốc nổ này, trực tiếp ngồi xuống trước người ông ta nói: “Anh leo lên đi, tôi cõng anh đến phòng y tế.”
Bạch Kiến Nhân phun m.á.u xong, toàn thân trở nên uể oải hơn rất nhiều, vết thương trên người ông ta còn chưa khỏi hẳn, hiện tại cũng đi không nổi nữa, chỉ đàn vô lực nằm rạp trên lưng đàn em.
Thấy tên khốn nạn chó đẻ này giận đến mức hộc máu, Bạch Linh Lung cười tươi rói, tiếp tục vui vẻ chạy theo phía sau.