Giao thừa năm nay người nhà họ Cung đều không về, Hàn Tế muốn ở quân khu đón giao thừa với các quan binh, ngày hôm trước đã về nhà đón mẹ con Cung Vãn Đường đến bộ đội, so với năm ngoái thì nhà bọn họ vắng vẻ hơn một chút.
Sáng nay hai người Lục Tĩnh Xuyên đứng lên nấu một đống sủi cảo và bánh trôi ngụ ý đoàn viên lên ăn, ăn xong rồi, cả gia đình năm người đều mặc quần áo mới, xách theo quà tết phong phú đi đến nhà người lớn ăn tết.
“Bà nội, chúc mừng năm mới.”
Hôm nay ba anh em đều mặc áo bông mới, mang theo mũ đỏ và khăn quàng cổ bao tay nhỏ, đáng yêu giống như mấy đứa trong tranh tết.
“Ba cục cưng, năm mới vui vẻ.”
Chu Lan Cầm cầm bao lì xì mừng tuổi mà đã chuẩn bị sẵn đưa cho bọn họ, cười vui vẻ nói: “Đây là tiền mừng tuổi bà nội cho ba đứa, chúc ba cục cưng đáng yêu nhà chúng ta có một năm vui vẻ khỏe mạnh trưởng thành.”
“Cảm ơn bà nội.” Ba người đều cất tiền vào túi.
“Ba cục cưng ngoan ngoãn, chú thím cũng chúc ba đứa năm mới vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.” Giang Vận cũng đưa tiền mừng tuổi.
“Cảm ơn chú, cảm ơn thím.” Ba anh em cười toe toét.
Năm ngoái lúc ba anh em bọn họ sinh ra cũng đã nhận được rất nhiều bao lì xì, trong bao lì xì không có bao nhiêu tiền, nhưng mà đều là những chúc phúc và hi vọng chân thành nhất của các người lớn, là ấm áp mà lúc trước bọn họ muốn nhất.
Lục Tĩnh Xuyên đi theo sau bọn nhỏ, xách theo không ít quà tặng đi vào nhà, ăn mặc đều có.
Cung Linh Lung mua cho mẹ chồng một cái áo khoác dài màu xám đậm, vừa vào nhà đã lấy ra cho bà ấy thử ngay: “Mẹ, mẹ mặc thử xem.”
“Ui cha, Linh Lung, con lại mua quần áo cho mẹ nữa à.”
Quần áo trong tủ của Chu Lan Cầm đều là đồng phục do đơn vị phát, chỉ có hai bộ quần áo bình thường đã mặc rất nhiều năm, hiện tại có con dâu rồi, mấy người bọn họ thay phiên nhau mua quần áo mới cho bà ấy, bà ấy mặc mãi cũng không hết.
“Mẹ, Linh Lung mua cái áo này rất đúng lúc, có thể phối hợp với đôi giày mà con mua cho mẹ.”
Hai hôm trước Giang Vận cũng mới chạy đến cửa hàng hoa kiều, hai vợ chồng bọn họ đều tự mua một bộ đồ mới, lại mua giày da và giày cho cha mẹ chồng, còn mua quà tặng cho hai ông bà cụ nhà họ Hàn, nhà họ Lục và thầy cô của mình.
Chu Lan Cầm cầm về phòng thay quần áo và giày mà hai đứa con dâu mua cho mình, mặc xong đi ra dạo một vòng quanh phòng khách, cười hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
Bảy đứa nhỏ đồng thanh nói, bạn nhỏ Cung Bồng Trạch còn bổ sung thêm một câu: “Bà nội xinh đẹp.”
“Ha ha ha…” Mọi người đều vui vẻ cười ầm lên.
Chu Lan Cầm cũng bị cậu bé trêu chọc cười không khép miệng lại được, đi qua bên đó ôm cậu bé lên, cưng chiều vỗ m.ô.n.g cậu bé nói: “Con đúng là chúa nịnh nọt, con học được ở đâu thế.”
“Mẹ con dạy đó.”
Cậu bé lại vô cùng thành thạo mà đổ mọi trách nhiệm lên đầu Cung Linh Lung.
Cung Linh Lung cười mãi không ngừng, từ trước đến nay cô chưa từng dạy cậu bé mấy cái này, nhưng mà cô vẫn cứ phải ôm lấy trách nhiệm này, còn vô cùng cổ động: “Mẹ, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên. Mẹ thay quần áo như thế xong đúng là đã trở thành một người siêu cấp xinh đẹp rồi.”
Bình thường trên cơ bản Chu Lan Cầm đều mặc đồng phục của đơn vị, rất hiếm khi mặc quần áo bình thường, thật ra bà ấy có dáng người cao gầy, mặc áo khoác vào toát lên khí chất rất đặc biệt, chỉ hơi thay đổi trang phục, trang điểm một chút đã làm cho hai mắt người khác sáng ngời.
Ngồi ở nhà mẹ chồng chơi nửa ngày, chờ Lục Tĩnh Dương chuẩn bị quà chúc tết xong, hai cặp vợ chồng nhà bọn họ dẫn theo ba anh em tiếp tục đi chúc tết cho Lục Nam Chinh.
Hiện tại Lục Nam Chinh đang ở nhà do đơn vị phân phối, dựa theo chức vụ hiện tại của ông ấy, được phân cho một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, ba cha con mỗi người một phòng, nhà cách nơi này không xa, đi bộ chỉ mất khoảng bảy tám phút, mọi người xách theo quà tết chậm rãi đi qua đó.