Đỗ Xuân Quyên hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế, bà ta chỉ nghĩ nhà họ Tống và nhà họ Chu làm nhà họ Trịnh không được sống yên ổn thì bà ta cũng phải kiếm chuyện lại với bọn họ, cũng muốn làm bọn họ không được ăn tết vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình cố ý đi bịa đặt sẽ ảnh hưởng đến gia đình.
Lục Tĩnh Xuyên cũng không muốn buông tha cho đám người thích ăn nói lung tung này, nhanh chóng rời đi, lúc rời đi còn nói với lãnh đạo của cục công an: “Quy định phán tội như thế nào thì cứ phán như thế đấy.”
Vừa nghe đến chữ “phán tội”, Đỗ Xuân Quyên lập tức bò dậy, đuổi theo anh là to: “Tôi chỉ là thuận miệng nói vài câu mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ cần viết bản kiểm điểm, chịu giáo dục miệng thôi.”
“Bảo người hiểu pháp luật trong nhà bà đứng ra phổ cập pháp luật cho bà đi.”
Lục Tĩnh Xuyên không hề dừng chân lại, ngoài miệng lại trả lời, không chỉ trả lời bà ta mà còn đang báo cho những người thích lắm lời tham dự vào trong chuyện này.
Hai cha con nhà họ Trịnh đều là người hiểu pháp luật, biết rõ tội sỉ nhục chửi bới gia đình quân nhân nghiêm trọng đến mức nào, thấy Đỗ Xuân Quyên còn đang hùng hùng hổ hổ la lối, hai người giận muốn phát điên.
Cuối cùng Đỗ Xuân Quyên bị phán ba tháng tù, chờ đến khi bị còng tay lại, cuối cùng bà ta cũng biết sợ, cũng hối hạn, lập tức tìm chồng giúp đỡ, nhưng cha Trịnh lại đưa ra yêu cầu muốn ly hôn.
Cha Trịnh vốn dĩ đã chịu đựng đủ sự ngu ngốc của bà ta rồi, cũng chán ghét cái tính đanh đá ngang ngược của bà ta, thật ra đã nghĩ đến chuyện ly hôn từ lâu.
Đỗ Xuân Quyên hối hận không kịp, gào khóc sám hối, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải làm thủ tục ly hôn.
Mấy gia đình của mấy người phụ nữ nhiều chuyện kia cũng nát bét, người phải tiếp thu hình phạt đều ly hôn, những người không bị hình phạt mà chỉ bị giáo dục miệng tuy rằng sẽ không ly hôn nhưng cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng trong nhà.
Chờ đến khi Lục Tĩnh Xuyên về đến nhà, cơm trưa vừa lúc được bưng lên bàn, Cung Linh Lung lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp lấy thêm một cái chén và đôi đũa nói: “Trưa hôm nay ăn đơn giản thôi, chủ nấu sủi cảo và rau xào.”
“Ăn nhiêu đây là đủ rồi.”
Cung Vãn Đường đã ở cữ xong, đi ra ngoài ăn cơm cùng với bọn họ, nói với con rể: “Tĩnh Xuyên, lúc nãy A Tế mới gọi điện thoại về, nói là chừng nào con về thì gọi điện thoại cho ông ấy.”
“Dạ, con ăn xong sẽ gọi ngay.”
Lúc nãy khi Lục Tĩnh Xuyên đi ra ngoài không nói gì với bọn họ, lúc này chủ động nói cho bọn biết chuyện xảy ra sáng hôm nay.
Sau khi hai mẹ con bọn họ nghe xong, gần như đồng thanh nói: “Bà ta điên rồi à.”
“Nếu đầu óc của bà ta bình thường thì đã không đối xử với chị Nhan như thế rồi, cũng sẽ không làm cho gia đình bọn họ rối ren như thế.”
Bình thường Lục Tĩnh Xuyên cũng sẽ không bàn luận sau lưng người khác, nhưng hôm nay anh không nhịn được phải nói vài câu, lại nói đến chuyện khác: “Mẹ, bị đám phụ nữ nhiều chuyện kia lan truyền, có lẽ chuyện Linh Lung là cháu gái nhà họ Thôi sẽ bị lan truyền ra ngoài rồi.”
“Không có gì. Lúc trước mẹ không nói là vì tình hình lúc đó khá đặc biệt, Thối Trí Viễn có bối cảnh du học ở nước ngoài, sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của hai đứa. Hiện tại thời kỳ đặc biệt đã qua rồi, không cần lo lắng chuyện này nữa, bình thường sống thế nào thì cứ tiếp tục sống như thế, không cần để ý đến những chuyện khác, cũng không cần quan tâm đến phản ứng của người nhà họ Thôi.”
Con gái là do bà vất vả mang thai sinh ra rồi nuôi lớn, tuy rằng trong người chảy một nửa dòng m.á.u của nhà họ Thôi, nhưng nhà họ Thôi chưa bao giờ cho cô một hạt gạo nào, nhà họ Thôi không có tư cách đi đến trước mặt cô nói bất cứ thứ gì.