Cung Linh Lung theo trực giác cảm thấy bà ngoại có chuyện cần tìm mẹ, hỏi bà ấy: “Bà ngoại, có chuyện gì sao?”
“Vãn Đường có y thuật tốt, dì của con muốn dẫn Nhan Nhi đi tìm mẹ con khám bệnh, nhưng mà phải chờ đến lúc ăn tết bọn họ mới có thể quay về kinh đô.”
“Bà ngoại, chị Nhan bị làm sao thế?” Lục Tĩnh Xuyên ngẩng đầu hỏi.
Bà cụ Chu nói đến cháu ngoại là lại thở dài, nói cho bọn họ: “Nhan Nhi sinh xong đứa bé đầu tiên là không còn mang thai nữam hiện tại Ni Ni đã sắp năm tuổi rồi, nhà chồng con bé cứ liên tục thúc giục bảo con bé sinh thêm đứa nữa, hai năm trước nói chuyện còn tính là dễ nghe, nhưng mà mấy năm nay thái độ với con bé càng lúc càng chanh chua khắc nghiệt.”
“Con bé Nhan Nhi này ở nhà chồng chịu tủi thân cũng không biết nói cho ông bà biết, lần trước bà đến nhà bạn chơi, đi ngang qua nhà con bé, định đi vào thăm con bé và Ni Ni, kết quả vừa đi đến cửa nhà đã vừa lúc nghe được mẹ chồng mắng Nhan Nhi, lời bà ta nói ra khó nghe lắm, lại còn dám nói Nhan Nhi là gà mái không biết đẻ trứng.”
“Cháu gái nhà họ Chu chúng ta lại bị người khác nhục nhã như thế, lúc đó bà phát bực, lôi bà ta ra mắng chửi một trận, quay về nhà cũng gọi điện thoại cho Lan Bình.”
“Sau đó Trịnh Siêu Lâm có đến xin lỗi, liên tục cam đoan với ông bà là sẽ không cho mẹ nó ăn h.i.ế.p Nhan Nhi nữa, còn nói nếu không sinh được thì thôi, có một đứa con gái là Ni Ni cũng đủ rồi, nhưng mà bà thấy thằng đó cũng không phải nói thật lòng, chỉ là sợ sẽ đắc tội chúng ta thôi.”
“Cuối tháng trước dì út của con tranh thủ thời gian dẫn Nhan Nhi đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể con bé không có vấn đề gì cả, chỉ có chút bệnh vặt, bác sĩ nói không ảnh hưởng đến việc mang thai.”
“Dì của con lo lắng cho Nhan Nhi, bệnh viện kiểm tra nói không có vấn đề gì, nhưng con bé lại thật sự không mang thai, cho nên mới muốn dẫn con bé đến cho mẹ con khám thử, xem xem có thể kê một ít thuốc để điều dưỡng hay không.”
Cung Linh Lung đã hiểu, nói ngay: “Bà ngoại, bà cứ nói với chị Nhan, chị ấy có thể đến nhà con bất cứ lúc nào, không cần chờ dì về đâu.”
“Haizz, lúc trước con bé đó rộng rãi hoạt bát lắm, từ sau khi gả đến nhà họ Trịnh thì tính cách thay đổi rõ rệt, hiện tại lại càng thêm hướng nội ít lời, có việc gì cũng giấu kín trong lòng không chịu nói ra.”
“Nếu không phải bà đột nhiên ghé thăm nhìn thấy cảnh mẹ chồng trách mắng con bé thậm tệ như thế, con bé chắc chắn cũng sẽ không oán giận với bà nửa câu, cũng sẽ không đến bệnh viện khám, còn sẽ ở trong nhà liên tục uống đủ loại thuốc cổ trắng đắng ngắt mà mụ già kia nấu.”
Cung Linh Lung nghe thế nhíu mày lại nói: “Thuốc cũng có ba phần độc, có lẽ chị Nhan cũng hiểu đạo lý này, cho dù bị bệnh thì cũng nên đi tìm bác sĩ khám bệnh, không nên uống thuốc bậy bạ như thế.”
“Đúng đó, thuốc chứ có phải cơm đâu, không thể uống bậy được.”
“Bà đi vào nhà của bọn họ, trong nhà toàn là mùi thuốc đông y sặc mùi, sau đó bà lại lôi Nhan Nhi ra hỏi cẩn thận, sau đó mới biết con bé ở nhà đã uống thuốc đông y hơn nửa năm, tất cả đều là phương thuốc cổ truyền mà mẹ chồng con bé đi ra ngoài tìm người mua về, mỗi ngày ba bữa đều nấu thuốc rồi bắt con bé uống.”
Mấy người Chu Lan Cầm hoàn toàn không biết những việc này, bà ấy nghe xong mặt mày đen kịt: “Nhan Nhi hồ đồ thật đó.”
“Haizz, hiện tại con bé đã đổi tính rồi, trong lòng cất giấu rất nhiều chứ, có hỏi kiểu gì cũng không được, hỏi nữa là con bé lại rơi nước mắt. Trước khi kết hôn thì xinh đẹp hoạt bát, thích cười nhất, hiện tại đến cả cười giả tạo cũng không cười, suốt ngày xụ mặt xuống, cũng gầy đi nhiều lắm, mẹ nhìn mà đau lòng.”
“Chờ cơm nước xong con lại qua đó tìm con bé.”
Chu Lan Cầm có chút áy náy, cháu gái ở nhà chồng bị ấm ức, vậy mà bà ấy làm dì lại không biết gì, thật sự không có mặt mũi gặp lại chị và anh rể.