Cung Linh Lung chuẩn bị rất nhiều quà đáp lễ, cô gọi điện thoại cho em chồng trước, bảo tối nay hai vợ chồng bọn họ lái xe đến chở hàng hóa phụ, cũng gọi điện thoại cho bà ngoại, tối nay cả gia đình bọn họ sẽ đến nhà họ Chu ăn cơm.
Lúc đến nhà họ Chu thì trời đã tối, ông cụ Chu cũng vừa mới tan ca về đến nhà, thấy bọn họ dỡ hàng hóa như chuẩn bị chuyển nhà, đứng ở cửa nói: “Mấy đứa muốn chuẩn bị đáp lễ thì mua vài thứ tượng trưng là được rồi, mua nhiều như thế làm gì.”
“Cha, bọn con không chuẩn bị quá nhiều quà đáp lễ, Linh Lung nói cha thích ăn rau nên cố ý tìm bạn ở phương nam chở một ít rau củ còn tươi đến, mang đến cho cha ăn lẩu.”
Chu Lan Cầm ôm ba đứa cháu xuống xe, cười dạy dỗ bọn họ: “Bé Minh, A Khiếu, Tiểu Bồng, đây là ông cố, con còn nhớ ông cố không?”
“Ông cố.”
Ba anh em sải chân ngắn nhỏ đi qua, hào phóng lễ phép chào hỏi, thấy trong phòng còn có người khác, cũng ngẩng đầu gọi: “Bà cố.”
“Ừ.” Bà cụ Chu nhìn thấy bọn họ lập tức mỉm cười, kéo ông bạn già nói: “Ông đứng ở cửa chắn đường làm cái gì, mau dẫn ba anh em vào nhà đi, bên ngoài lạnh, đừng để cháu bị lạnh.”
Ông cụ Chu bảo ba đứa nhỏ đi vào nhà trước, cũng gọi hai đứa cháu dâu: “Tiểu Vận, Linh Lung, cứ để cho hai đứa nó khiêng đồ, hai đứa vào nhà trước đi.”
Lúc nãy Cung Linh Lung còn không đi đến nhà cậu út và cậu út, gọi điện thoại báo trước với bọn họ, bọn họ đều nói tối nay có việc không ở nhà, cho nên gửi quà tặng ở nhà ông ngoại, bọn họ có thời gian sẽ chạy đến lấy.
“Bốn sinh viên đại học trường danh giá, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Chu Hoài Tá cười vui vẻ đích thân pha trà cho bọn họ: “Lần này nhà chúng ta thi không được tốt lắm, ngoài trừ bốn đứa ra, thằng Thao cũng đậu khoa chính quy, Thanh Tùng nhà bác, Thanh Dương nhà thằng tư và Tuệ Mẫn nhà em út cũng đều thi đậu trung cấp, cộng lại cũng được tám sinh viên, chiến tích khá tốt đó chứ.”
Hôm nay ông cụ Chu cũng vui vẻ muốn chết, bưng chén trà ngồi xuống, cười vui vẻ nói: “Ba đứa Thanh Tùng bọn nó còn phải cảm ơn Linh Lung mới được, nếu không có con bé vất vả chuẩn bị tư liệu ôn tập kỹ càng tỉ mỉ cho bọn nó, ba đứa nó tự học thì có lẽ lần này không đậu được.”
Lục Tĩnh Dương cười nói tiếp: “Tài liệu ôn tập của con cũng do chị dâu chuẩn bị, sau đó còn điên cuồng làm bài một tháng, tối nào chị ấy cũng sửa bài phần tích những câu sai cho con, nếu không có chị ấy ôn tập cho con thì con cũng không thi được điểm cao như thế.”
“Đều là người một nhà mà, phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.” Cung Linh Lung cười nói.
Mọi người trò chuyện một lúc, đồ ăn trong phòng bếp đã nấu xong, mọi người đứng dậy đi vào nhà ăn, Chu Hoài Tá lấy một chai rượu ra, uống vài chén với ông cụ và hai đứa cháu ngoại để chúc mừng.
Lúc ăn cơm, bà cụ Chu nói: “Linh Lung, Vãn Đường đang ở cữ, cơ thể khôi phục thế nào rồi?”
“Cơ thể khôi phục khá tốt, nhưng mà sữa mẹ vẫn không nhiều lắm, Xích Xích lại ăn rất khỏe, miễn cưỡng cho em ấy ăn no thôi.”
“Còn chưa đầy tháng mà sữa mẹ đã thiếu như thế, sau này lượng sữa thằng bé cần uống càng lúc càng lớn thì làm sao đủ nuôi con đây, thằng bé không uống miếng sữa bột nào sao?” Bà cụ Chu hỏi.
“Đúng vậy, không uống một giọt luôn, vừa vào miệng là phun ra ngay, kén ăn lắm.”
Cung Linh Lung vừa gắp đồ ăn cho ba đứa nhỏ vừa nói: “Chú Hàn nói chờ ở cữ xong sẽ lập tức dọn đến viện gia thuộc của quân khu ở, bên đó có một quân tẩu mới sinh con hồi ba tháng trước, có rất nhiều sữa, đã nói trước với người ta rồi, nhờ chị ấy nuôi phụ vài tháng, cho b.ú đến bảy tám tháng rồi cai sữa.”
“Cũng đúng, con nít uống sữa của trăm nhà lại càng dễ nuôi hơn.”
Thời buổi này nuôi con đều là như thế, nếu sữa không đủ thì đều đi tìm những người phụ nữ khác đang cho con b.ú nhờ nuôi phụ, dù sao thì sữa bột rất đắt, không phải nhà nào cũng mua nổi.
“Linh Lung, Vãn Đường là đợi ăn tết xong mới dọn đến viện gia thuộc đúng không?” Bà cụ Chu hỏi lại.