Ngày hôm sau, bắt đầu cho phép báo danh thi đại học, bộ đội không có điểm bảo danh, sáng sớm bọn họ đã khởi hành đi vào thành phố.
Hôm nay bọn họ còn dẫn theo ba anh em, tối hôm qua cả ba anh em đều nói là muốn đi theo chơi, lúc bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, ba nhóc con này đã leo lên xe ngáy ầm ầm.
Cung Linh Lung lái xe đến điểm báo danh của cơ quan đơn vị, bên này ít người báo danh hơn, không cần phải xếp hàng quá dài, Lục Tĩnh Xuyên lại là quân nhân có thể được ưu tiên, cho nên bọn họ chỉ mất năm phút đã báo danh xong rồi.
“Mẹ phải đi làm, cha dẫn mấy đứa đi tiệm cơm ăn sáng, buổi trưa lại đón mẹ đi ăn cơm.”
Cung Linh Lung vội vàng chạy đến đơn vị, hôn “bẹp” lên mặt ba đứa con trai vừa mới tỉnh lại, đưa chìa khóa xe cho chồng, sau đó cầm cặp táp vội vàng chạy đến văn phòng làm việc ở cách đó không xa.
Có Lục Tĩnh Xuyên chăm sóc ba anh em, hôm nay Từ Giai Du cũng được nghỉ ngơi một ngày, cô ấy đi vào cửa hàng quốc doanh mua một chút quà tặng, quay về nhà bà ngoại.
Lần thi đại học kỳ này là đăng ký nguyện vọng trước, Cung Linh Lung báo danh chuyên ngành ngoại ngữ của đại học Kinh Đại, Từ Giai Du chọn chuyên ngành trung y, Lục Tĩnh Xuyên và Quý Duy thì chọn chuyên ngành chỉ huy quân sự, Lục Tĩnh Dương cũng tham gia thi đại học, cậu lựa chọn chuyên ngành chính trị và pháp luật.
Lục Tĩnh Dương cũng đã ôn tập học bài từ lâu, Cung Linh Lung cho cậu một bộ hồ sơ ôn tập được ghi chú vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, mỗi tháng còn đưa cho cậu một bài thi thử, trong nửa năm nay thành tích của cậu đã tăng lên rất nhiều.
Còn có không ít con cháu của ba gia đình nhà họ Lục, Chu, Hàn khác tham gia thi đại học, người đạt đến điều kiện báo danh trên cơ bản đều đi báo danh, còn chuyện sau này có thi đậu hay không thì từ từ rồi tính.
Mấy người lớn trong nhà cũng đều đánh giá cao lần thi đại học này, bởi vì chỉ có hơn hai tháng để ôn tập, tình huống khá đặc biệt, tất cả những người đang đi làm trên cơ bản đều xin nghỉ ở nhà học bài, những người lớn trong gia đình đều ăn ý chia sẻ việc nhà, cố gắng cho bọn nhỏ hoàn cảnh yên tĩnh học tập.
“Cốc cốc cốc.”
Ba bàn tay nhỏ cùng nhau gõ cửa, văn phòng vang lên tiếng nói của Chu Lan Cầm: “Mời vào.”
Lục Tĩnh Xuyên đẩy cửa ra, đầu tiên là lú đầu vào, ba cái đầu nhỏ ở bên dưới cũng chen vào theo, nở nụ cười giống y như đúc.
Chu Lan Cầm lập tức quăng bút đang cầm trên tay xuống, cười vui vẻ chạy đến, giơ tay ôm ba đứa cháu nội vào lòng hôn hít.
“Mẹ, mẹ không thấy con à?” Lục Tĩnh Xuyên lộ ra vẻ mặt u oán.
“Ui cha, từ đâu ra một người đen thui thế này?” Chu Lan Cầm giả vờ mới nhìn thấy anh.
Lục Tĩnh Xuyên: “…”
“Hì hì.” Ba anh em cười toe toét, bọn họ thích nhìn anh bị người khác mỉa mai á khẩu nhất.
Chu Lan Cầm ôm ba đứa cháu hôn một lúc lâu, trong mắt tràn ngập vẻ hiền hòa: “Có phải lúc nãy mấy cục cưng vừa mới đưa mẹ đi làm không?”
“Dạ.” Ba đứa nhỏ gật đầu.
“Mấy đứa đã ăn cơm chưa?”
“Dạ rồi.”
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đã dẫn bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn mì, ba chén mì thịt bằm nhỏ bị bọn họ ăn sạch sẽ, cả nước lẫn cái đều bị ăn sạch.
Ba anh em đều mặc bodysuit bằng bông màu xanh oliu, trước n.g.ự.c thêu ngôi sao năm cánh, trên đầu còn đội mũ theo kiểu quân đội, tất cả đều là do Cung Linh Lung đích thân may cho bọn họ, vừa ấm áp lại vừa đẹp, lúc nãy bọn họ đi vào cũng đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người
Ba anh em bọn họ không thường đến cục công an, Chu Lan Cầm dẫn theo bọn họ đến văn phòng của các bộ môn khác chơi, ôm một đống kẹo và đồ ăn vặt về, mấy cái túi trên người đều bị chứa đầy.