Tối nay hấp hai con cá, là Cung Linh Lung đi ra ngoài mua về nhưng lại bỏ vào trong không gian nuôi gần một tháng, thịt cá lại càng thêm thơm ngon tươi mềm.
Ba đứa nhỏ đều không kén ăn, mặc kệ người lớn gắp món gì cho bọn họ, bọn họ đều sẽ tự cầm muỗng chậm rãi múc vào trong miệng, không hề lãng phí chút nào, cũng không chơi đùa làm đồ ăn vương vãi rơi xuống bàn và mặt đất.
“Linh Lung, nồi thịt này có hơi cay, ba đứa nhỏ có ăn được không?” Lục Tĩnh Xuyên gắp đồ ăn cho ba đứa con.
“Ăn được.”
Cung Linh Lung gắp ít thịt cá cho ba đứa con, lại gắp ít rau, nói với anh: “Anh Tĩnh, anh cũng ăn đi.”
“Anh, Tĩnh, anh, ăn đi.” A Khiếu nghịch ngợm bắt chước lời cô.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm cậu bé: “Kêu cha.”
A Khiếu nghịch ngợm lè lưỡi với anh, đôi mắt giống hệt anh còn lóe ra chút vẻ khiêu khích.
“Tối nay cha không dẫn con đi tắm.”
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đã hứa với bọn họ rồi, tối nay sẽ dẫn bọn họ đến nhà tắm ngâm người nghịch nước, thấy cậu bé còn dám khiêu khích mình, trực tiếp dùng ra đòn sát thủ.
“Con, tự, tự, đi.”
Cậu bé kích động, nói chuyện nhanh hơn, bắt đầu nói không rõ lời.
“Nhà tắm có lính canh gác, không cho con nít đi vào một mình.” Lục Tĩnh Xuyên trêu ghẹo cậu bé.
“Ông ngoại, dẫn, con đi.” A Khiếu có người giúp đỡ.
Từ lúc vào đông, cứ cách hai ba ngày Hàn Tế sẽ lại dẫn bọn nhỏ đến nhà tắm một lần, cũng đỡ mất công trong nhà phải nấu nước tắm rửa cho bọn họ.
“Con không biết lễ phép, ông ngoại sẽ không dẫn con đi.” Lục Tĩnh Xuyên nhướng mày.
Cung Linh Lung cười nhìn cha con bọn họ cãi nhau, duỗi tay nhéo nhẹ lỗ tai của con trai, âm thầm cảnh cáo: “Con phải gọi là cha, chỉ có mẹ mới được gọi là anh Tĩnh.”
Lúc trước A Khiếu cố ý gọi như thế, bĩu môi, vùi đầu ăn cơm.
Lục Tĩnh Xuyên cũng không trêu đùa cậu bé nữa, gắp thêm đồ ăn cho ba người bọn họ, hỏi Từ Giai Du: “Giai Du, lần này thi đại học phải điền nguyện vọng trước, cô tính đăng ký nguyện vọng trường nào?”
“Học viện đông y kinh đô. Tôi có chút hứng thú với y học, bắt đầu từ nửa năm trước ông ngoại bà ngoại cũng đã chuẩn bị sách y cho tôi rồi, trong khoảng thời gian này cũng có dì Cung dạy tôi, tôi tính toán sau này sẽ học tập đông y cũng sẽ làm việc về ngành này.
Trước khi tiếp xúc với người nhà họ Thủy, Từ Giai Du khá là mù quáng, sống ngày nào tính ngày đó, nhưng có người nhà họ Thủy dẫn đường, cô ấy cũng bắt đầu có quy hoạch mới cho cuộc đời mình.
Hiện tại ông ngoại của cô là viện trưởng của học viện đông y kinh đô, mẹ cũng là bác sĩ đông y trong bệnh viện, có bậc cha chú ở đằng trước dẫn đường, cô chỉ cần phát triển từng bước một, thành tựu trong tương lai sẽ không kém được.
“Sau này cậu của cô có gửi thư về nữa không?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi lại.
“Có, là cậu hai Cung gửi thư về giúp chúng tôi.”
Lúc đó cậu của Từ Giai Du gửi vài bức thư về, cha mẹ chị gái và mấy đứa con trai đều có thư, còn cố ý viết riêng một lá thư cho cô, còn gửi đồng hồ, máy ảnh, quần áo và giày cho cô.
“Bọn họ vốn dĩ cũng muốn về nước ngay lập tức, nhưng mà cậu hai Cung kiến nghi bọn họ nên chờ thêm một chút nữa lại quay về. Trong thư cậu có nói là chờ đầu năm sau, cho dù chính sách có thay đổi như thế nào bọn họ cũng đều sẽ quay về thăm người thân, dự tính tháng hai hoặc tháng sẽ về.”
Hai ông bà cụ nhà họ Thủy cũng đang ngóng trông con trai và con dâu về, lần trước gửi thư về còn kèm theo ảnh chụp, mỗi ngày trước khi đi ngủ hai ông bà đều sẽ lôi ảnh ra nhìn xem.
Hơn một năm này mỗi ngày bà cụ Thủy đều sẽ uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày uống nước thuốc mà Cung Vãn Đường cố ý kê đơn cho bà ấy, cơ thể đã khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều, tuy rằng vẫn ngồi trên xe lăn không thể đứng dậy, nhưng tinh khí thần và thể năng đã tốt hơn rất nhiều, không cần bọn họ luôn luôn ở trong nhà quan tâm chăm sóc, tự bà ấy cũng đã có thể nấu ăn và làm chút việc nhà đơn giản.