Cung Linh Lung không biết bà ấy đang rối rắm chuyện gì, bà chỉ mới bốn mươi tuổi, tuy rằng cũng coi như là phụ nữ mang thai lớn tuổi, nhưng mà năm nay cơ thể lại được điều trị rất tốt, những dinh dưỡng bị thiếu hụt cũng đã được tẩm bổ hết rồi, hoàn toàn không cần lo lắng trong lúc sinh nở sẽ gặp nguy hiểm.
Còn nữa, chú Hàn là lần đầu tiên kết hôn, có lẽ ông ấy cũng rất muốn có con, lần này nếu mẹ có thai, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
“Mẹ, mẹ mau bắt mạch xác nhận đi, nếu như thật sự có thai thì con lập tức gọi điện thoại cho chú Hàn, để chú ấy cũng vui mừng chung.” Cung Linh Lung cười hì hì nói.
Thấy cô thật sự rất vui, Cung Vãn Đường lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, nói ra rối rắm trong lòng mình: “Linh Lung, mẹ đã lên chức bà ngoại rồi, sao lại còn sinh con được chứ?”
Cung Linh Lung: “… Mẹ, mẹ đẻ con của mẹ, con đẻ con của con, chuyện này có xung đột gì với nhau đâu.”
“Ha ha.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe cô nói thế cũng bật cười, bé đứa nhỏ cũng cong khóe môi lên.
Từ Giai Du ở bên cạnh cũng cười khẽ, nói với Lục Tĩnh Xuyên: “Anh Lục, anh chăm sóc cho ba đứa nhỏ đi, tôi đi nấu mì cho dì Cung.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên lên tiếng trả lời, nói với mẹ vợ: “Mẹ, mẹ mới bốn mươi, còn trẻ lắm, sinh con cũng bình thường thôi mà. Mẹ đi kiểm tra xác nhận trước đi, nếu thật sự có tin vui gì, vậy lập tức nói cho thầy, thầy của con sẽ rất vui.”
Việc đã đến nước này rồi, Cung Vãn Đường cũng không rối rắm nữa, chỉ là cảm thấy mặt hơi nóng lên, có chút xấu hổ với hai đứa con.
Tin vui nhanh chóng được xác nhận, Cung Linh Lung thúc giục mẹ đi gọi điện thoại báo tin vui này, còn chủ động bấm số điện thoại cho bà, cầm ống nghe đưa đến sát lỗ tai bà.
“Vãn Đường, em đã ăn cơm chưa?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói đầy quan tâm của Hàn Tế.
“Vẫn chưa.”
“Sao còn chưa ăn nữa? Trời đã tối rồi, sao lại còn chưa ăn? Linh Lung đã về chưa?” Hàn Tế hỏi một đống vấn đề.
“Về rồi, chiều về nhà em cảm thấy quá mệt, ngủ một giấc đến lúc bọn nó về mới tỉnh lại, Giai Du đang nấu mì cho em rồi, lát nữa sẽ ăn ngay.” Lúc này Cung Vãn Đường cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không biết phải báo cho ông ấy biết tin này kiểu gì.
Thấy bà cứ rối rắm không dám nói, Cung Linh Lung trực tiếp cướp lấy ống nghe điện thoại, lớn tiếng báo tin vui: “Chú Hàn, mẹ con mang thai rồi, chúc mừng chú được lên chức làm cha.”
Đầu dây bên kia không còn âm thanh nào, hai giây sau cũng không có tiếng động.
“Chú Hàn, chú có nghe được không vậy?” Cung Linh Lung hỏi ngược lại.
“Linh Lung, con vừa mới nói cái gì thế? Con lặp lại lần nữa.”
Lúc nãy Hàn Tế còn đang ngồi trước bàn làm việc, bây giờ đã nhảy cẫng lên.
“Mẹ của con mang thai, chú sắp làm cha rồi.” Cung Linh Lung lớn tiếp trả lời.
“Cụp!”
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Cung Linh Lung sửng sốt, nghe tiếng “tút tút tút” truyền ra từ trong điện thoại, giơ tay nhún vai, biểu cảm có chút tinh nghịch nói: “Chú ấy cúp điện thoại rồi.”
“Chắc là thầy đã vội vàng chạy về rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên rất hiểu thầy của mình, ông ấy chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà.
Cung Linh Lung nghịch ngợm chớp mắt với mẹ của mình, lấy danh bạ điện thoại trong ngắn kéo ra, lật tìm số điện thoại của nhà họ Hàn, cười hì hì nói: “Mẹ, nếu mẹ ngại không dám nói vậy để con báo tin vui cho ông nội Hàn thay mẹ, cũng phải cho bọn họ vui vẻ nữa chứ.”
Người nghe điện thoại là ông cụ Hàn, hai người nói chuyện nhà một vài câu trước, biết được tin Cung Vãn Đường mang thai, ông ấy vui vẻ đến mức cầm điện thoại cười ha ha một lúc lâu.
Thật ra hai ông bà cụ nhà họ Hàn cũng không ngóng trông Hàn Tế sẽ sinh cháu cho bọn họ, dù sao thì hai người bọn họ cũng đều hơn bốn mươi rồi, Cung Vãn Đường cũng đã lên chức bà ngoại, lại nghĩ có hai đứa con gái là Giang Vận và Cung Linh Lung hiếu thảo với bọn họ, sau này già rồi cũng không cần lo lắng không có người chăm sóc, cho nên chưa bao giờ thúc giục bọn họ sinh con.
Tin vui này vừa được đưa đến, hai ông bà cụ vui vẻ đến mức chạy đến nhà họ Cung ngay trong đêm, còn mang hết đồ bổ cất chứa trong tủ đến đây.