“Hiện tại bà nói mấy cái này thì có ích lợi gì nữa chứ?”
Lục Thu Cúc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mẹ mình, không hiểu sao trong lòng lại tức giận, thấy người đi đường đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt lộ rõ vẻ bực bội nói: “Bà có chuyện gì thì mau nói nhanh lên, tôi không muốn đứng đây cho mọi người ngó như khỉ.”
Nửa năm nay Nguyễn Ngọc Miên cũng đã nghe đủ mấy lời nói ra nói vào và lời châm chọc, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống hiện tại, tình cảnh hiện tại của bà ta cực kỳ không tốt, nhà mẹ để sẽ không giúp bà ta, bà con họ hàng cũng sẽ không để ý đến bà ta, hiện tại người duy nhất có thể giúp bà ta chính là hai đứa con gái này.
“Thu Cúc, Thu Đông, hai đứa phải tin tưởng mẹ, mẹ thật sự bị ép phải gả cho Trương Phúc Bản, mẹ bị bà ngoại của hai đứa ép.”
“Mẹ cũng giống như hai đứa, hiện tại thật sự đã nhận rõ gương mặt thật của ông ngoại và bà ngoại con rồi, mẹ chỉ là công cụ trong tay bọn họ, bọn họ chưa bao giờ thật lòng yêu thương mẹ, mẹ đã nhìn thấy rõ từ lâu rồi.”
Thu Cúc, Thu Đông, hiện tại mẹ không muốn sống với Trương Phúc Bản nữa, em không muốn ở lại nhà họ Trương nữa, mẹ muốn ly hôn với ông ta.”
Từ sau khi gả đến nhà họ Trương, Nguyễn Ngọc Miên chưa bao giờ sống yên được một này, mỗi ngày mở mắt ra là đã bị mấy đứa con trai con dâu, con gái con rể của Trương Phúc Bản trào phúc mắng mỏ, để cả cháu nội nhà họ Trường cũng đều khinh bỉ xem thường bà ta, bà ta ở nhà họ Trương muốn ăn một bữa no cũng không được.
Nhưng đây lại không phải là chuyện thảm nhất, mặt ngoài Trương Phúc Bản là một người hiền hòa thân thiết, nhưng ở trong nhà lại biến thành một người hoàn toàn khác, ông ta chính là một tên ác quỷ biến thái.
Chỉ cần ông ta không vui là sẽ tra tấn bà ta, có đủ loại thủ đoạn ùn ùn không dứt, mỗi lần bà ta đều sẽ bị tra tấn đến mức kêu không thành tiếng mới dừng lại, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại trên người lại không để lại bất cứ dấu vết gì.
Bà ta chạy ra ngoài tìm hàng xóm xung quanh cầu cứu, nhưng trên người bà ta không có vết thương, đến cả vết bầm tím cũng không có, báo công an cũng không điều tra ra được cái gì, cho nên hiện tại cũng không có ai tin lời ba ta nói, mọi người đều cho rằng đầu óc của bà ta có vấn đề rồi.
Bà ta biết rõ đầu óc của mình vẫn còn hoàn toàn bình thường tỉnh táo, không xuất hiện ảo giác gì cả, là Trương Phúc Bản có thủ đoạn quá cao siêu, còn quen giả vờ làm một người tốt, cho nên người ngoài không có ai hoài nghi ông ta.
Lâu lâu bà ta lại bị tra tấn một lần, hiện tại bà ta chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Trương Phúc Bản là toàn thân lại phát run sợ hãi.
“Thu Cúc, Thu Đông, hai đứa giúp mẹ với, nếu mẹ lại ở nhà họ Trương nữa thì phải c.h.ế.t mất. Hiện tại mẹ thật sự rất hối hận, hai đứa giúp mẹ một lần đi, mẹ và ông ta ly hôn xong sẽ về với hai đứa, mẹ phục hôn với cha của con, mẹ và cha con sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.”
Nghe bà ta nói như thế, Lục Thu Cúc nhíu chặt mày nói: “Mẹ, mẹ có biết mình đang nói cái gì không hả? Mẹ còn cảm thấy mình chưa đủ mất mặt đúng không?”
“Thu Cúc, Trương Phúc Bản là một tên biến thái bệnh tâm thần, mẹ mà sống với ông ta nữa thì sẽ c.h.ế.t thật đó, ông ta sẽ tra tấn mẹ đến chết.” Nguyễn Ngọc Miên hạ thấp giọng, khóc lóc như mưa nói cho bọn họ.
“Mẹ, nếu ông ta ăn h.i.ế.p mẹ thì mẹ cứ đến cục công an báo án đi, bọn con đi với mẹ.” Lục Thu Đông nói xong lập tức đi kéo bà ta.
“Mẹ không đi, không đi, cục công an không có ai tin mẹ cả.”
Nguyễn Ngọc Miên liều mạng lắc đầu, đầu lắc lia lịa như trống bổi nói: “Mẹ nói rồi, ông ta là một tên biến thái điên khùng, ông ta rất giỏi giả vờ, trên người mẹ không có vết thương gì cả, hiện tại đi đến đồn công an cũng không có tác dụng.”
Hai chị em bọn họ rất hiểu mẹ của mình, dáng vẻ hiện tại của bà ta không giống như đang giả vờ, Lục Thu Cúc nghiêm mặt nói: “Mẹ, mẹ muôn sbọn con giúp mẹ thế nào?”
“Thu Cúc, Thu Đông, hai đứa cho mẹ chút tiền, mẹ nghĩ cách ly hôn với ông ta.
“Mẹ, lúc mẹ ly hôn với cha không phải đã lấy đi hết toàn bộ số tiền mà mẹ kiếm được sao?”
Hai chị em bọn họ tận mắt nhìn thấy bà ta lấy sổ tiết kiệm đi, số tiền đó là tiền riêng mà bà ta để dành, còn tiền sinh hoạt hằng ngày đều là do cha của bọn họ bỏ ra.
“Mẹ có mang đi, nhưng cũng chỉ có ba bốn trăm đồng thôi.”