“Mẹ, sao mẹ gầy đi nhiều thế?” Lục Thu Đông quan tâm hỏi.
“Khoảng thời gian trước bị cảm nên gầy đi một ít.”
Nguyễn Ngọc Miên mặc áo khoác cũ lúc trước, sau khi gầy đi thì có vẻ rộng hơn rất nhiều.
Thấy hai chị em bọn họ không khác gì mấy so với lúc trước, không mập lên cũng không ốm đi, sắc mặt cũng không tệ lắm, chứng minh trong khoảng thời gian không có người mẹ là bà ta chăm sóc, chất lượng sinh hoạt của hai chị em vẫn chưa giảm xuống.
“Mẹ, mẹ tìm bọn con có chuyện gì không?” Lục Thu Cúc mở miệng hỏi.
“Thu Cúc, có phải con đang trách mẹ không?”
Nguyễn Ngọc Miên nghe ra được sự lạnh nhạt trong giọng nói của cô ta, mắt lập tức đỏ lên, nước mắt nói rơi là rơi ngay: “Thu Cúc, con đã mười lăm tuổi rồi, là một đứa nhỏ hiểu chuyện, mẹ cho rằng con sẽ hiểu mẹ, biết được sự bất đắc dĩ của mẹ.”
“Con hiểu mẹ, biết được sự bất đắc dĩ của mẹ thì còn có thể thế nào nữa/ Hiện tại mẹ đã không còn là mẹ của bọn con, là vợ của ông già họ Trương kia, là mẹ kế và bà nội kế của người khác.”
Chỉ cần nhớ đến những lời người khác trêu chọc hai chị em bọn họ, trong lòng Lục Thu Cúc lại nổi lên lửa giận, nhịn không được lớn giọng, nhấn mạnh mấy chữ “vợ của ông già”, “mẹ kế”, “bà nội kế”.
Cung Linh Lung đứng ở bên cạnh xe nghe được lời này, khóe miệng hơi mấp máy mỉm cười, nếu có thể, hiện tại cô thật sự rất muốn ẩn thân đi qua đó ngắm nhìn gương mặt xuất sắc của Nguyễn Ngọc Miên.
“Lục Thu Cúc!”
Biểu cảm hiện tại của Nguyễn Ngọc Miên vô cùng dữ tợn, bởi vì quá tức giận nên gương mặt tiều tụy của bà ta cũng đỏ bừng lên.
Mắt Lục Thu Cúc cũng đỏ lên, tức giận gào thét: “Từ sau khi mẹ gả cho tên họ Trương kia rồi, những người bên ngoài đều đang nói thế với bọn con đó, có rất nhiều người đều đến chúc mừng bọn con vì mẹ đã trở thành bà cụ Trương.”
“Mẹ, mẹ, con biết mà, mẹ là bị bà ngoại dùng tự sát để ép buộc.” Nguyễn Ngọc Miên khóc như mưa.
“Bà ngoại ép mẹ thì mẹ gả liền à, mẹ không biết tự sát ngược lại để giữ lấy danh dự của mình sao? Không lẽ bà ngoại sẽ kề d.a.o lên cổ mẹ, bắt mẹ phải đi kết hôn với một ông già à? Chỉ cần mẹ liều c.h.ế.t phản kháng, liều mạng từ chối, không lẽ hàng xóm xung quanh nhà họ Nguyễn đều sẽ trơ mắt nhìn mẹ c.h.ế.t đi sao?”
Hiện tại Lục Thu Cúc đã nhìn thấy rõ sắc mặt chân thật của người nhà họ Nguyên, đầu có cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mắt đỏ ngầu quát ngược lại bà ta: “Bà bớt tìm lấy cớ để biện minh đi, bà và cha tôi ly hôn cũng chẳng bị ai ép buộc cả, chính bà cũng thật sự muốn ly hôn. Có lẽ bà có một chút là bị ép gả cho ông già họ Trương kia, nhưng trong lòng bà lại thật sự muốn đi bước nữa, gả cho một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền để nâng đỡ nhà họ Nguyễn.”
“Lục Thu Cúc, con đang nói khùng nói điên cái gì thế?”
Nguyễn Ngọc Miên chỉ cảm thấy hiện tại cô ta trở nên rất xa lạ, không hiểu được vì sao cô ta lại thay đổi trong khoảng thời gian ngắn như thế.
“Tôi có nói khùng nói điên hay không thì trong lòng bà tự biết rõ.”
Lục Thu Cúc không muốn vạch áo cho người xem lưng ở bên ngoài, nể tình bà ta đã sinh ra và nuôi dạy mình khôn lớn, chừa lại chút mặt mũi cho cô ta, mặt mày lạnh nhạt chuyển sang đề tài khác: “Bà tìm chúng tôi có chuyện gì, có việc gì thì nói nhanh lên, chúng tôi còn phải quay về trường học nữa.”
Thấy thái độ của cô ta thay đổi rõ rệt như thế, Nguyễn Ngọc Miên có cảm giác không khống chế được cô ta, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, vội nhìn về phía con gái út từ nãy đến giờ vẫn còn chưa nói cái gì: “Thu Đông, chị hai của con bị sao thế? Là ai đứng ở giữa châm ngòi ly gián tình cảm của hai đứa với mẹ? Có phải là nhà họ Lục không? Hay là cha của con?”
“Mẹ, không có ai châm ngòi ly gián cả, bọn con chỉ là nghe được quá nhiều lời cười nhạo từ bên ngoài, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại, cũng nhìn thấy rõ bộ mặt thật của ông ngoại.” Lục Thu Đông ăn ngay nói thật.
Không chỉ bọn họ nhìn thấy rõ gương mặt thật của người nhà họ Nguyễn mà đến cả Nguyễn Ngọc Miên cuối cùng cũng thấy rõ. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình và những đau khổ ấm ức mà bà ta phải chịu đựng, nước mắt rơi như mưa: “Thu Cúc, Thu Đông, xin lỗi, là mẹ có lỗi với hai đứa.”