Biết mẹ đã tỉnh, Bạch Linh Lung cũng yên tâm hỏi thêm: “Bác sĩ, tình hình mẹ tôi như thế, có thể ăn được thứ gì sao?”
“Chờ bà ấy tỉnh lại thì có thể ăn ít cháo loãng, canh hầm hoặc ít thức ăn mềm.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Bạch Linh Lung không có chuyện gì khác để hỏi, đi ra ngoài chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng, lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Lục Tĩnh Xuyên xuất hiện ở cuối hành lang.
“Linh Lung, ăn sáng thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên cố ý lại đây dẫn cô đi ăn sáng, hôm nay dì đều đi làm hết rồi, trong nhà không nấu bữa sáng, hai anh em bọn họ quyết định cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, cố ý gọi cô lại đây cũng nhau đi ăn.
Bạch Linh Lung vốn định đi đến nhà ăn của bệnh viện mua vài thứ ăn tạm, thấy bọn họ mời thì cô cũng hào phóng đi theo.
Tống Thao đứng trước cửa bệnh viện chờ, thấy cô đi ra ngoài, cười tươi rói nói cho cô biết: “Bạch Linh Lung, tối hôm qua nhà họ Tần nhộn nhịp lắm đó, nghe nói đến chừng mười giờ mới yên tĩnh lại.”
“Lại có chuyện gì xảy ra nữa hả?” Bạch Linh Lung giả vờ như không biết, lộ ra biểu cảm bé con tò mò.
Sáng nay Tống Thao đã đi nhờ người hỏi thăm rồi, nói hết những tin tức mà cậu ấy nghe được cho cô biết.
Lời cậu ấy kể lại có chút khác với những chuyện xảy ra trong nhà họ Tần tối hôm qua, nhưng mà cũng đúng được tám chín mươi phần trăm, Bạch Linh Lung nghe hăng say, cười hỏi: “Chuyện này đều đã bị lan truyền ra ngoài, nhà chồng Tần Mộng Lan có phản ứng gì không?”
“Đương nhiên là phải có phản ứng rồi, bà cụ nhà họ Dương cũng không phải người hiền lành gì, tuy rằng gia thế nhà họ Dương kém hơn nhà họ Tần một chút, nhưng đàn ông nhà họ Dương đều làm việc trong các đơn vị có thực quyền ở bộ võ trang, cục công an và đội dân binh, nếu nhà bọn họ đến kiếm chuyện, nhà họ Tần cũng cần phải kiêng dè đôi ba phần.”
“Nghe nói trời còn chưa sáng thì con trai thứ hai nhà họ Dương đã chạy đến nhà họ Tần, chỉ vào cánh cửa còn chưa mở ra mắng một trận, sau đó còn công khai ra bên ngoài, bọn họ cắt đứt quan hệ với Tần Mộng Lan, đôi cháu trai cháu gái thuộc về nhà họ Dương, không cho phép Tần Mộng Lan mang đi, từ nay về sau cũng không cho phép Tần Mộng Lan lại đặt chân đến nhà họ Dương nữa.”
Nghe được chuyện này, Bạch Linh Lung bĩu môi cười nhạo: “Nếu để tên cặn bã chó c.h.ế.t kia nghe được, chắc là sẽ mừng điên lên luôn.”
Ông ta chắc chắn cũng không muốn làm cha kế, sẽ không bỏ tiền nuôi hai đứa con trai con gái của Tần Mộng Lan, hiện tại nhà họ Dương không cho Tần Mộng Lan dẫn hai đứa con đi, chuyện này cũng rất hợp ý ông ta.
Đến tiệm cơm quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên gọi ba chén mì, mua ba cái bánh bao cuộn, còn gọi riêng cho Bạch Linh Lung hai cái bánh quẩy.
Ngày hôm qua khi xem mắt anh cũng mua bữa sáng cho cô, lúc đó còn chưa ăn xong, nhưng mà anh cũng đã để ý biết cô thích ăn bánh quẩy, cho nên hôm nay lại mua cho cô hai cái bánh quẩy được chiên vàng ươm.
“Anh mua nhiều thế, anh tưởng rằng tôi là heo à.” Bạch Linh Lung cười nhìn anh.
Lục Tĩnh Xuyên hơi cong khóe miệng nói: “Heo không đẹp bằng em.”
Bạch Linh Lung: “... Anh đang khen tôi hay đang nói móc tôi thế.”
Tống Thao cười muốn điên, cầm bánh bao cuộn nhét vào trong miệng, lúc này cậu ấy đột nhiên cảm thấy mình quá dư thừa, ở lại nơi này hình như có hơi bị chướng mắt rồi.
Bạch Linh Lung cầm một cái bánh quẩy ăn, chia một cái cho bọn họ, chủ động báo tin tức tốt cho bọn họ: “Mẹ của tôi phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại một lần rồi.”
“Nếu đã tỉnh thì không có việc gì nữa rồi, sau đó chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng một tuần là có thể xuất viện.” Lục Tĩnh Xuyên tính toán hôm nay chính thức đi thăm hỏi bà.
“Bạch Linh Lung, hai mẹ con của cô có tính toán gì không?”
“Thằng cha chó đẻ khốn nạn của cô và Tần Mộng Lan đã gian díu với nhau, hiện tại còn lan truyền khắp nơi, nếu bọn họ không muốn bị bắt đến nông trường tiếp thu giáo dục thì cũng chỉ có thể nhanh chóng đăng ký kết hôn mà thôi, mấy ngày tới ông ta chắc chắn sẽ liên tục tạo áp lực cho hai người.” Tống Thao nhắc nhở cô.