Mặt đất rất trơn trượt, hai người lăn lộn một lúc lâu mới bò ra khỏi vũng nước, lúc này mặt mày Bạch Kiến Nhân đã trắng bệch, toàn thân đau đến phát run, môi run bần bật nói: “Tuấn, Tuấn Vĩ, đi, đi chậm, chậm chậm thôi.”
Cháu đích tôn nhà họ Tần đã mười tám mười chín tuổi, suy nghĩ rất mẫn cảm, lúc nãy không hiểu sao lại bị ngã, hình như cậu ta cũng đã phát hiện ra chút khác thường, nhìn quanh một vòng, phát hiện xung quanh không có bất cứ người nào.
Cậu ta cứ có cảm giác tối hôm nay rất quái dị, vô cùng cẩn thận nói: “Chú Bạch, chú mau lên xe đi, chúng ta mau đi về thôi.”
Bạch Kiến Nhân không phát hiện ra chuyện khác thường gì, lúc này chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng về nhà, cố nhịn đau bò lên trên xe đạp ngồi cho vững.
Xe đạp đi về phía trước, Bạch Linh Lung chạy chậm theo sau đuổi kịp, đường rất trơn trượt nên cũng không thể lái xe, thật ra cô đi bộ tốc độ còn nhanh một chút, lúc đi đến khu vực gần khu dân cư của nhà máy máy móc, cô còn đi dò xét kiểm tra một đoạn đường.
“A!”
Hai người vừa mới đi đến lầu một của viện gia thuộc, lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, làm mấy hàng xóm vừa mới leo lên giường lại bị đánh thức lần nữa.
Các gia đình ở gần cầu thang lầu một sáng đèn lên trước, không bao lâu sau đã có một người đàn ông mặc áo khoác quân đội đi ra, trong tay còn cầm theo đèn pin soi đường, thấy Bạch Kiến Nhân ngã ngửa trên mặt đất kêu gào ầm ĩ, vội hỏi: “Lại có chuyện gì thế này?”
Cháu nội nhà họ Tần cũng bị ngã chổng vó, lúc này cũng đang đau đến suýt xoa: “Chúng tôi bị té ngã.”
Hàng xóm kia tiến lên giúp đỡ, đầu tiên là kéo cậu ta dậy, thấy chỗ cậu ta bị ngã có một khối băng, lúc này đã bị bọn họ ngã làm vỡ vụn, nhíu mày nói: “Sao trên đường lại có khối băng thế này?”
Lúc nãy Bạch Kiến Nhân lại bị ngã dập mô.ng, đau đến mức gương mặt vặn vẹo trở nên vô cùng dữ tợn, không thể nào bò dậy nổi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào khối băng trên mặt đất không chớp mắt, tức giận muốn mắng người.
Chắc chắn là có người cố ý đặt ở nơi này, mục đích là muốn hại ông ta.
Ông ta có thể nghĩ đến, hàng xóm đương nhiên cũng nghĩ đến được, nhìn chằm chằm vào ông ta rồi cũng không nói gì nữa, cùng cháu nội nhà họ Tần tiến lên, kéo ông ta đứng dậy.
Bạch Linh Lung ở bên cạnh cười đến ngã trước ngã sau, khối băng này đương nhiên là do cô để sẵn từ trước, tối nay cô chơi ông ta nhiều lần như thế, cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Đối phó với loại người đê tiện rác rưởi chó đẻ này, cũng không thể chơi tàn bọn họ trong một lần được, phải xử lý từ từ từng chút một, sau này còn phải để ông ta tiếp tục hưởng thụ cuộc sống chứ.
Chơi đủ rồi, cô cũng phải đi về nhà.
Rời khỏi khu dân cư, đi đến vị trí an toàn, Bạch Linh Lung lấy xe đạp trong không gian ra, đạp lên chiếc xe đạp Đại Giang 28 đặc trưng của thời đại này, chạy về bệnh viện.
Tối hôm nay làm rất nhiều chuyện, Bạch Linh Lung cũng mệt, quay về phòng bệnh nằm xuống ngủ ngay.
Thậm chí còn lười mở mấy cái rương đựng báu vật trong không gian ra xem thử.
Ngày mai còn có trò hay mới sắp mở màn, cô còn phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đối đầu với tên cặn bã chó c.h.ế.t kia.
Ông ta muốn ly hôn, muốn nhẹ nhàng vứt bỏ hai mẹ con bọn họ hả, không có cửa đâu!
Cô không chỉ muốn lột da mà còn muốn lóc thịt chặt xương hút tủy ông ta.
Cô ngủ một giấc ngon lành đến trời sáng.
Đêm đầu tiên khi đi đến thời gian song song, cô ngủ rất ngon, khi mở mắt ra, toàn thân lập tức tỉnh táo lên tinh thần.
Cô nhanh chóng bò dậy múc nước rửa mặt, chờ vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi, cô lập tức đi tìm bác sĩ và y tá trực ca, gõ cửa đi vào phòng hỏi ngay: “Bác sĩ, tình hình tối hôm qua của mẹ tôi như thế nào?”
“Tình hình đã ổn định rồi, nửa đêm đã tỉnh lại, nhưng mà chỉ tỉnh năm phút đã lại ngủ thiếp đi.”
Bởi vì bà tỉnh dậy trong thời gian quá ngắn, cho nên bác sĩ cũng không đi gọi cô dậy.