Triệu Ngọc Thục vừa lèm bèm lải nhải vừa cởi quần giúp bà ta, khi nhìn thấy vết thương chảy m.á.u đầm đìa của bà ta thì lại cắn răng mắng: “Cái đứa đánh con này đánh tàn nhẫn ác độc thật đó, chúng ta nhất định phải bắt được tên này, nếu không nó còn tưởng rằng nhà họ Tần của chúng ta là ăn chay nữa.”
Bạch Linh Lung đang khoanh tay đứng ở bên cạnh, nghe bà già này nói thế, cười nhạo thầm: Mẹ nào con nấy, có một bà mẹ như thế, chẳng trách có thể dạy ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.
Trong phòng khách, hai cha con nhà họ Tần cũng đang nói chuyện này, Tần Hướng Nam nhíu chặt mày nói: “Cha, chỉ sợ là người đánh bọn họ ngày hôm nay chưa chắc muốn nhắm đến Kiến Nhân, có lẽ là muốn mượn việc này để tấn công nhà họ Tần, nếu như xử lý không tốt, chỉ e là có chút người sẽ dùng việc này để làm khó dễ nhà họ Tần.”
“Cha biết.”
Tần Đức Xuân có thể ngồi vững vị trí phó hội trưởng ủy ban cách mạng, đầu óc đương nhiên càng không cần phải nói, ngay lúc bắt đầu xử lý chuyện này thì cũng đã nghĩ đến rồi.
“Người đánh bọn họ tối hôm nay và người cướp Kiến Nhân hồi sáng, chắc chắn là cùng một người.”
Trên đường đi về Tần Đức Xuân đã hỏi thăm Bạch Kiến Nhân rồi, đối phương là mở cửa lén đi vào trong phòng, điều này chứng minh chìa khóa còn nằm trong tay đối phương.
Còn có cuốn sổ vô cùng quan trọng kia cũng đã rơi vào trong tay đối phương.
Cuốn sổ kia mới là thứ trí mạng nhất, Tần Đức Xuân lập tức ra lệnh ngay: “Phái người đi điều tra ngay, nhất định phải điều tra ra người này, tìm cái thứ kia về.”
“Được, con đi làm ngay.”
Tần Hướng Nam không thèm để ý đến chuyện trong nhà nữa, lập tức đội gió đội tuyết đi ra ngoài làm việc.
Bạch Linh Lung nghe được bọn họ nói chuyện, cũng không đi ngăn cản, cho dù lúc trước bọn họ đánh người để lại dấu chân, dấu vết gì thì hiện tại cũng đã bị tuyết bao phủ, còn mấy chuyện khác, cô tin tưởng rằng bọn họ sẽ không điều tra ra được bất cứ manh mối nào.
Hai phút sau, cháu gái nhà họ Tần dẫn bác sĩ đến, con dâu nhà họ Tần tiến lên nói vài câu với đối phương, bác sĩ lập tức xách theo hòm thuốc chạy đến xử lý miệng vết thương.
Bác sĩ là nam, Tần Mộng Lan bị thương ở nơi riêng tư, bà ta không cho bác sĩ Lý xử lý miệng vết thương của mình, cuối cùng bảo Triệu Ngọc Thục lấy thuốc đến thoa thuốc cho bà ta.
“Mộng Lan, con ráng chịu đựng một chút nha, mẹ rửa vết thương cho con trước, còn phải lau cồn sát trùng nữa.”
Thật ra Tần Mộng Lan đã đau đến đầu óc chóng mặt, hai chân vẫn cứ luôn phát run, cắn chặt răng nói: “Mẹ, mẹ làm nhanh lên, con đau quá.”
“Biết rồi.”
Lúc còn trẻ Triệu Ngọc Thục cũng từng học một chút kiến thức chăm sóc người bệnh, tốc độ làm việc rất nhanh, đầu tiên là dùng nước ấm lau vết thương cho bà ta một lần, lại mở nắp bình cồn ra, cầm miếng bông chấm cồn thoa lên vết thương, trước khi bắt đầu làm còn nhắc nhở: “Mẹ dùng cồn trước, con lấy gì đó nhét vào miệng đi, coi chừng cắn trúng lưỡi.”
“Ào!”
Tần Mộng Lan còn chưa kịp cắn, bình cồn trong tay Triệu Ngọc Thục không hiểu sao đã rơi xuống, nguyên một bình cồn đổ hết lên m.ô.n.g của bà ta.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, đinh tai nhức óc.
“Sao thế?”
Tần Đức Xuân chạy đến, những người khác cũng theo sát phía sau, tất cả đều đứng ở trước cửa phòng, cũng không mở cửa xông vào.