Sau đó Tần Đức Xuân lại tàn nhẫn vả cho hai bạt tay, ông ta quá tức giận cũng không nương tay, lúc này trên má còn in dấu hai bàn tay vô cùng rõ ràng.
Tần Mộng Lan bị đánh, Bạch Kiến Nhân cũng chẳng khá hơn là bao, ông ta nằm rạp dưới đất như một con ch.ó chết, bị Tần Đức Xuân chỉ thẳng vào mặt mắng chửi, bị mắng như tát nước vào mặt.
Chờ đến khi ông ta phát tiết lửa giận chừng mười phút xong, con trai nhà họ Tần, cũng chính là anh cả của Tần Mộng Lan, Tần Hướng Nam, mới mở miệng nói chuyện: “Cha, cha nghỉ ngơi hạ hỏa trước đi, chúng ta thương lượng xem phải làm thế nào mới giải quyết xong hậu quả này, để bọn họ đi thoa thuốc xử lý miệng vết thương trước đi.”
Lúc trước Bạch Linh Lung rải muối lên, suýt chút nữa làm bọn họ đau đến ngất đi, lúc ở khu dân cư cũng chỉ xử lý sơ qua, thật ra hiện tại hai người bọn họ đều đau đến toàn thân phát run.
Mắng thì mắng, giận thì giận, nhưng cuối cùng thì vẫn phải xử lý giải quyết tốt hậu quả chuyện rác rưởi mà bọn họ gây ra.
Tần Đức Xuân vô cùng tức giận ra lệnh: “Đi mời bác sĩ Lý đến đây, bảo ông ta đến nhà xử lý vết thương cho bọn họ, đừng đi ra ngoài mất mặt.”
“Được rồi.”
Triệu Ngọc Thục lên tiếng ngay, vội vàng ra lệnh cho cháu gái: “Tiểu Mẫn, con đi mời bác sĩ Lý đến đây.”
Nói xong, bà ta vội vàng đi đỡ Tần Mộng Lan về phòng.
Bạch Kiến Nhân cũng giãy dụa đứng lên, cố nhịn đau, dùng tư thế quái dị cứng đờ đi theo cháu trai nhà họ Tần vào phòng cho khách.
Lúc nãy người nhà họ Tần đều ở trong phòng khách, Bạch Linh Lung ẩn thân đi dạo khắp nơi trong nhà họ Tần, hiện tại đã đi theo hai mẹ con nhà họ Tần vào trong phòng.
Lúc nãy ở bên ngoài Triệu Ngọc Thục không mắng con gái hiện tại đi vào phòng, lập tức hạ thấp giọng mắng bà ta: “Mộng Lan, tại sao con lại có thể làm loại chuyện hồ đồ này chứ hả, Dương Bình vừa mới đi hai tháng thôi, chuyện tối nay chắc chắn đã truyền đến tai nhà họ Dương rồi, chờ lát nữa mẹ chồng của con sẽ mắng con c.h.ế.t luôn đó.”
Tần Mộng Lan nằm trên giường chảy nước mắt, cũng không biết là đang hối hận, xấu hổ hay là đau quá nên mới khóc, lúc này bà ta cũng rất hoảng loạn sợ hãi, không dám nói tiếng nào.
“Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, Kiến Nhân nó đã có vợ có con dưới quê, cho dù hai đứa con có ý gì thì cũng phải chờ đến khi nó ly hôn lại quang minh chính đại đi đến với nhau.”
“Hiện tại hai đứa con lén lút đi lại với nhau, còn bị người ta bắt được làm lớn chuyện như thế, con nói coi sau này hai đứa con của con sao có thể gặp người được đây hả?”
“Còn nữa, con cũng không phải là không biết, nếu không xử lý tốt thì cái tội danh tằng tịu gian díu với nhau cũng đủ làm hai đứa con tiêu đời rồi.”
“Vợ của Kiến Nhân là đồ quê mùa dưới nông thôn, chưa hiểu việc đời, đưa đại một số tiền là có thể đuổi đi rồi, nó lại không có con trai, chỉ có con gái, sớm muộn gì đứa con gái kia cũng phải gả cho người khác, sau này cũng không cần nó để ý đến.”
“Nếu hai đứa con tình đầu ý hợp đi đến với nhau, con cứ cho nó một khoảng thời gian, để nó về nông thôn xử lý hai cục nợ kia, sau đó hai đứa lại chính thức đến cửa nói rõ ràng cho cha của con, ông ấy cũng sẽ không phản đối hai đứa.”