Nước bên trong con lạch này cũng không quá sâu, nhưng Thím Tiêu lại không biết bơi, rơi vào trong nước là bắt đầu liều mạng vùng vẫy, càng giãy giụa thì lại càng chạy ra giữa con lạch.
Trần Anh vốn dĩ đang cực kỳ bực bội, thấy thím Tiêu vừa lắm chuyện lại chỉ biết cản trở tay chân, bực bội muốn chết, đứng trên bờ sông kêu to: “Bà lui ra sau làm cái gì, bơi về phía trước đi chứ.”
“Cô không biết bơi, Anh Tử, mau đi cứu cô.”
Thím Tiêu hoảng loạn muốn chết, theo bản năng sợ hãi, liên tục vùng vẫy trong nước, cơ thể cũng chìm vào trong nước.
Trần Anh thấy thế chỉ có thể buông hành lý xuống, nhảy vào trong sông đi cứu người, nếu không phải sau này còn phải lợi dụng bà ta thì cô ta thật sự không muốn nhảy xuống nước cứu bà già vô dụng chỉ biết la lối này.
Cô ta vừa mới đến gần, thím Tiêu giống như gặp được cứu tinh, lập tức ôm chặt lấy cô ta.
“Bà ôm chặt như thế… làm cái gì, bà mau buông tôi ra.” Trần Anh sắp sửa bị bà ta làm cho tức c.h.ế.t rồi.
“Cứu, cứu mạng.”
Thím Tiêu coi cô ta như cọng rơm cứu mạng, ôm chặt lấy cô ta không chịu buông tay, bà ta lại béo hơn Trần Anh rất nhiều, lúc bà ta liều mạng giãy giụa ngược lại còn đè Trần Anh vào trong nước.
Trần Anh vốn dĩ biết bơi, nhưng bị bà ta liều mạng ôm lấy đè xuống như thế, cô ta cũng bị sặc uống vào hớp nước.
“Anh Tĩnh, nếu hai người kia mà c.h.ế.t đuối trong con sông cạn như thế thì chính là chuyện cười lớn nhất của năm nay.” Cung Linh Lung trốn trong chỗ tối hóng chuyện, hiện tại đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên, giọng điệu chắc chắn nói: “Trần Anh đã được huấn luyện bài bản, có được một chút bản lĩnh, sẽ không c.h.ế.t đuổi dễ như thế đâu.”
Đúng như những gì anh đoán, Trần Anh đã từng học được cách nín thở dưới nước, cô ta dưới mặt nước nghỉ cách đẩy thím Tiêu ra, lú đầu ra khỏi mặt nước, tức giận nói: “Đúng là đồ ngu, suýt chút nữa thì tôi đã bị bà hại c.h.ế.t rồi.”
Lúc này thím Tiêu đã bình tĩnh lại, được cô ta ở dưới nước đẩy lên bờ, đôi tay đã túm được rễ liễu ở bên bờ.
Hai người ướt nhẹp, vô cùng chật vật leo lên bờ, Trần Anh khỏe hơn thím Tiêu rất nhiều, lại tích trữ một đống lửa giận trong bụng, leo lên bờ cũng không thèm chờ bà ta, tự xách theo hành lý của mình rời đi.
Thím Tiêu thấy cô ta lại bỏ mình lại một mình tự bỏ đi, thật ra trong lòng cũng có chút hối hận, có chút muốn quay đầu về lại nhà họ Điền, nhưng lại nghĩ đến chuyện bà ta đã bị con riêng đuổi ra ngoài, bộ đội cũng đã phê duyệt chỉ thị, có đi về cũng không vào cổng viện gia thuộc được, chỉ đành hùng hùng hổ hổ đi theo Trần Anh.
Trần Anh vừa mới đi đến khu vực gần chợ, một bóng người đã từ trong chỗ tối bước ra, vừa nhìn thấy cô ta giọng điệu nói chuyện mang theo chút trách cứ: “Sao giờ này mới đến?”
“Gặp một vài việc làm chậm trễ thời gian.”
Người đến tiếp ứng cô ta là một người đàn ông, người kia không cao, gương mặt rất bình thường, là loại người cho dù quăng vào trong đám đông sẽ không tìm ra được.
Đằng sau gã ta còn có một bà già chừng năm sáu mươi tuôi, mặt mày khó chịu nói: “Dẫn theo cục nợ vướng bận đó làm gì?”
“Bà ta còn có tác dụng, lát nữa tôi sẽ nói cho mấy người biết.” Trần Anh nói nhỏ.
Người đàn ông nghĩ đến tác dụng của bà già này, cũng không chỉ trích nữa, cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định an toàn rồi mới nói: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã.”
Thấy Trần Anh đi theo một người đàn ông, thím Tiêu vội vàng đến đây hỏi: “Anh Tử, Đi nơi nào thế? Người này là ai?”
“Bà hỏi nhiều như thế làm gì, nếu bà không muốn đi theo tôi thì cứ đi về đi.”
Trần Anh đã cạn kiệt kiên nhẫn, hơn nữa lúc nãy suýt chút nữa còn bị thím Tiêu hại chết, lúc này thái độ với bà ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên cực kỳ chua ngoa và mất kiên nhẫn.
“Anh Tử, con nói chuyện với cô kiểu gì thế hả, cô là cô của con, cha mẹ của con không dạy con…”