Cô vừa nói xong, cô đã kéo lấy cánh tay của thím Tiêu, bẻ ngược tay bà ta ra sau, sau đó lại dùng chân đá mạnh vào huyệt đạo gây đau nhức trên chân của bà ta.
“A!”
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên.
Cung Linh Lung vung cánh tay bà ta lên lại xoay một vòng, răng rắc, tiếng xương cốt bị trật khớp vang lên.
“A…”
Tiếng kêu thảm lần này rõ ràng đã mang theo âm rung.
Nhưng mà nhiêu đây vẫn còn chưa xong, Cung Linh Lung lại kéo cánh tay của bà ta xoay nhẹ, xương cốt quay về vị trí cũ, lại một tiếng hét thảm vang lên, thím Tiêu đã đau đến mức linh hồn muốn bay ra khỏi cơ thể.
Linh hồn của bà ta còn chưa kịp quay về thể xác, Cung Linh Lung đã coi bà ta như một đống rác, xoay người bà ta lại đối diện với mình, sau đó bắt đầy tát vài cái vang dội lên trên gương mặt già này, tiếng tát “bạch bạch bạch” vô cùng vang dội trong trẻo.
Tát xong, cô lại giơ chân đá thẳng vào xương bánh chè của bà ta, bà ta đã bị cô đánh đến ngu, bây giờ lại ngã chổng vó.
Xử lý bà ta xong, cô lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trần Anh, lạnh lùng cảnh cáo: “Quản lý con ch.ó của cô cho kỹ, đừng có để bà ta đi ra ngoài sủa lung tung.”
Nhìn thấy mấy người bọn họ rời đi, cơ thể đang căng thẳng của Trần Anh dần dần thả lỏng lại, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, thấy thím Tiêu còn nằm liệt trên mặt đất gào khóc kêu la, còn đang la hét nói muốn vào bộ đội tìm lãnh đạo mách lẻo, cô ta sắp tức c.h.ế.t rồi.
“Bà muốn đi tìm lãnh đạo thì tự mà đi một mình, đừng có đi theo tôi nữa.”
Trần Anh cũng phiền cái miệng của bà ta từ lâu, nếu không phải cô ta cảm thấy bà ta còn có chút tác dụng, cô ta sẽ không thèm dẫn bà ta đi theo.
Thấy cô ta xách theo hành lý định rời đi, hoàn toàn bỏ mặc bà ta, thím Tiêu cố nhịn đau bò dậy, hùng hùng hổ hổ nói: “Trần Anh, mày đúng là đồ không có lương tâm, tao dẫn mày từ dưới quê lên đây, mày lại trơ mắt nhìn tao bị đánh, thậm chí còn không thèm cản, đúng là thứ vô ơn.”
Trần Anh không thèm để ý đến bà ta, cũng không thèm đi đỡ bà ta, xách theo hành lý đi về phía khu chợ nhỏ kia.
Mấy người Bạch Thủy Tiên quay về nhà, Cung Linh Lung lấy một quả dưa hấu ra cắt cho mọi người ăn, Hàn Tế và hai học trò ăn dưa hấu xong lập tức quay về nhà khách.
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đi làm một chút chuyện, quay về lập tức nói với mẹ: “Mẹ, con và Linh Lung đi ra ngoài xử lý chút chuyện, có lẽ tối nay sẽ về hơi trễ. Mẹ không cần chờ bọn con, cứ đi ngủ sớm, bọn con có mang theo chìa khóa.”
Bạch Thủy Tiên biết bọn họ muốn đi làm chuyện quan trọng, dặn dò con gái: “Linh Lung, con đang mang thai, nhớ phải cẩn thận đó.”
“Mẹ, con biết rồi.” Cung Linh Lung trả lời.
“Tĩnh Xuyên, con cũng nhớ phải chú ý an toàn đó.”
Bạch Thủy Tiên không nói thêm gì nhiều, nhìn theo bọn họ rời đi rồi mới quay về phòng lấy nước đi tắm rửa.
Lục Tĩnh Xuyên đã lên kế hoạch chuẩn bị sẵn sàng cho hành động tối hôm nay, hiện tại hai vợ chồng bọn họ đi theo dõi Trần Anh, muốn điều tra ra cô ta muốn đi đâu, gặp người nào để bàn bạc.
Trần Anh cũng không biết mình bị người ta theo dõi, lúc này con đang lên đường đi đến chợ, trời đã tối, ánh sáng không được tốt cho lắm, cô ta lại không có xe đạp, chỉ có thể đi bộ đến chợ tập hợp với bọn họ.
“Ui da.”
Thím Tiêu đi ở phía sau thật sự quá đau, lúc nãy đi đứng lại không cẩn thận, chân vấp phải dây leo ven đường, sau đó cả người lẫn hành lý đều lăn xuống đê, ngã xuống lạch ngòi ở bên cạnh.