“Hai gia đình chúng ta phát triển theo hai hướng khác nhau, ông Hàn xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khổ, công huân và địa vị của nhà họ Hàn ngày hôm nay đều là do ông ấy và mấy đứa con trai xông vào mưa b.o.m bão đạn để giành lấy.”
“Lúc trước khi ông cố của con gặp ông ấy, ông ấy vừa mới gia nhập quân đội không được bao lâu, chưa từng đi học, trình độ văn hóa rất thấp, lúc lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c đều toàn dựa vào sự bốc đồng và lòng can đảm.”
“Ông ấy có tính cách ngay thẳng chính nghĩa, làm người hào phóng lại trượng nghĩa, rất có nghĩa khí lại coi trọng tình cảm, đầu óc cũng thông minh nhanh nhạy. Ông cố của con rất thích ông ấy, sau đó lại tay cầm tay dạy ông ấy đọc sách viết chữ, giúp ông ấy tăng thêm học thức, tìm rất nhiều sách quân sư binh pháp cho ông ấy xem.”
“Sau đó ông Hàn lại lên tiền tuyến lãnh binh đánh giặc, ông cố và ông ngoại của con cũng từng ủng hộ ông ấy rất nhiều, trong lúc chiến tranh kịch liệt nhất còn vận chuyển rất nhiều lương thực và dược phẩm đến chi viện.”
“Ông Hàn là một người rất nhớ ân tình, ông ấy thường hay nói nếu không có ông cố của con thì sẽ không có ông ấy của ngày hôm nay, càng không có nhà họ Hàn như ngày hôm nay.”
“Lúc nhà họ Cung gặp nạn, cả gia đình ông Hàn đều đang đóng giữ ở quân khu phía đông, bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, mẹ và mọi người đều không kịp cầu cứu với bất cứ ai, chờ đến khi nhà họ Hàn nhận được tin dữ thì đã là chuyện của nửa tháng sau.”
Bạch Thủy Tiên nói đến đây, sắc mặt cũng có chút buồn bã, thở dài nói: “Chờ đến lúc ông Hàn và Hàn Tế quay về kinh đô thì dấu vết trong hiện trường hỏa hoạn của nhà họ Cung đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, bên ngoài cũng đều kết luận là ngoài ý muốn. Nhưng hai mẹ con bọn họ đều không tin. Ông Hàn biết ông ngoại của con tinh thông thuật cơ quan, ông ấy không tin cả gia đình năm người nhà mẹ đều đã c.h.ế.t trong biển lửa, mấy năm nay vẫn đang tìm kiếm tung tích của gia đình mẹ.”
Thấy bà đang nói đến tình cảm của hai gia đình nhà bọn họ, lại không nói đến chuyện khác, Cung Linh Lung cười đầy thâm ý nói: “Mẹ, chú Hàn còn chưa kết hôn đúng không?”
“Ừ, còn chưa kết hôn, mấy năm nay đều chỉ sống một mình.”
Lúc trước Bạch Thủy Tiên đã hỏi chuyện này rồi, ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi: “Linh Lung, con hỏi chuyện này làm cái gì.”
“Con chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.” Trong mắt Cung Linh Lung tràn ngập ý cười.
Bạch Thủy Tiên cũng không nhìn thấy được ánh sáng chợt lóe lên trong mắt của cô, thở dài nói: “Lúc trước mẹ cũng đã hỏi nguyên nhân rồi, ông ấy nói là không gặp được người mình thích, chờ mãi chờ mãi rồi chậm trễ đến giờ.”
Cung Linh Lung đang muốn nói gì đó, Bạch Thủy Tiên lại đột nhiên quay đầu, nói đến một chuyện khác: “Linh Lung, Tĩnh Xuyên có nói cho con biết chuyện hôm nay có người cử báo giấu tên mẹ không?”
“Có nói rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Cung Linh Lung đang muốn cẩn thận nói chuyện với bà, vội vàng hỏi ngay: “Mẹ, có phải mẹ đã có người nghi ngờ rồi không?”
Bạch Thủy Tiên gật đầu, nói ra hai chữ: “Trần Anh.”
“Vì sao mẹ lại nghi ngờ cô ta?”
“Chiều ngày hôm qua, lúc con và Tiểu Giang đi câu cá, Trần Anh có đến nhà chúng ta…”
Bạch Thủy Tiên kể lại chuyện chiều hôm qua cho cô nghe, cũng nói luôn cảm giác của mình: “Trong khoảng thời gian này thím Tiêu và Trần Anh thường xuyên sang bên này chơi, mẹ cũng gặp bọn họ rất nhiều lần, nói chuyện nhiều, mẹ cũng không rõ là vì sao nhưng cứ luôn cảm thấy bọn họ có gì đó khác thường quá. Nhất là Trần Anh, cô ta lớn lên ở vùng nông thôn xa xôi, điều kiện gia đình không tốt, nhưng mà cô ấy lại biểu hiện rất khác với những cô gái nông thôn khác, không giống như một người chưa hiểu việc đời chút nào.”
Thấy mẹ cũng phát hiện ra được những chuyện này, Cung Linh Lung hơi cong khóe môi lên, nhẹ nhàng nói: “Con cũng phát hiện ra, cô ta là một người rất thú vị.”
Bạch Thủy Tiên nheo mắt lại, mặt mày vô cùng nghiêm túc nói: “Linh Lung, chờ Tĩnh Xuyên về, chúng ta nói cho nó biết phát hiện này đi.”
“Mẹ, mẹ ở trong nhà dọn dẹp đi, con đi ra ngoài một chút.”
Cung Linh Lung muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa này để đi tìm hiểu, nói xong lập tức đi ra ngoài: “Mẹ chờ những người khác đến chơi thì mẹ cứ nói con ở trong nhà nghỉ trưa, con dạo một vòng rồi về ngay.”
“Linh Lung, con đi sớm về sớm, đừng làm mình quá mệt đó.”
Bạch Thủy Tiên biết cô muốn dùng năng lực truyền thừa đặc biệt, cho nên cũng không lo lắng cho sự an toàn của cô, chỉ sợ cô quá vất vả, quá mệt.