Lục Tĩnh Xuyên nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, cười khẽ nói: “Hai người thì thầm cái gì đó.”
“Đại sư huynh muốn gả em đi, nhị sư huynh, anh giới thiệu đối tượng cho em đi.” Giang Vận vô cùng thoải mái nói.
Quý Duy vừa ăn vừa cười nói: “Tĩnh Xuyên, hình như em có một đứa em trai đúng không, đã đến tuổi cưới hỏi chưa?”
“Hai mươi mốt tuổi rồi.”
Lúc trước Lục Tĩnh Xuyên còn chưa nghĩ đến chuyện này, đại sư huynh đột nhiên nhắc đến, anh nhướng mày, thử hỏi ý kiến của Giang Vận: “Có cần anh giới thiệu em trai của anh cho em không? Nó làm việc ở đồn công an kinh đô, năng lực làm việc miễn bàn, nhưng mà có lẽ không giỏi võ bằng em.”
Cung Linh Lung ở bên cạnh nghe thế lập tức mỉm cười: “Anh Tĩnh, anh đang làm mai cho Tĩnh Dương và Giang Vận, tự nhiên nhắc đến chuyện giỏi võ làm gì?”
“Mấy năm trước đồng chí Giang Vận đã từng công khai thông báo, em ấy không cần đồng chí nam đánh không lại em ấy.”
Lục Tĩnh Xuyên cười nói cho cô biết, tiểu sư muội của anh là một người rất có cá tính, cũng là người có bản lĩnh, danh tiếng hoa hồng sắt vang dội trong quân cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.
Nghĩ đến lời nói hùng hồn mà Giang Vận nói ra lúc trước, anh cũng nhịn không được muốn bật cười, nghĩ đến mấy năm nay cũng không có bao nhiêu người đàn ông có thể đánh thẳng cô ấy, nếu cứ dựa theo tình huống này thì chỉ e là cô ấy sẽ gả không ra mất.
Cô ấy nghĩ nghĩ, đột nhiên hạ thấp điều kiện: “Đánh thế hòa với em cũng được, nếu như mà những phương diện khác đều cực kỳ xuất sắc thì không giỏi võ bằng em, em cũng có thể suy xét thêm.”
Tóm lại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông ốm yếu tay trói gà không chặt.
“Chờ em gả ra ngoài rồi, anh sẽ tặng cho em một cái giường sắt làm của hồi môn.” Quý Duy nhanh chóng cười nhìn cô ấy.
Cung Linh Lung buồn cười, cười tủm tỉm bổ sung thêm: “Đại sư huynh tặng giường sắt, hai vợ chồng nhị sư huynh cũng không thể tặng của hồi môn có chất lượng kém đi được, bàn ghế nồi chén gáo bồn này nọ đều đúc bằng sắt hết, lúc hòa bình thì dùng làm đồ dùng sinh hoạt, thời chiến tranh thì coi như vũ khí.”
Lục Tĩnh Xuyên mím môi buồn cười, gật đầu phụ họa: “Sắp xếp thế này là hợp lý đó, quà tặng thực dụng, rất tốt.”
“Em cảm ơn mấy người nhiều ha.” Giang Vận bị bọn họ chọc cười.
Bốn thanh niên trẻ tuổi bọn họ nói giỡn cười đùa, Hàn Tế lại dồn toàn bộ lực chú ý lên trên người Cung Linh Lung, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, ông ấy đã biết cô chính là con gái của Cung Vãn Đường, cũng biết cô là con gái của người kia.
Cô có gương mặt rất giống Cung Vãn Đường, nhưng thần vận giữ mi mắt lại rất giống cha của cô, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này, phát hiện tính cách của cô lại không giống cha mẹ, ngược lại rất giống cậu cả của cô.
Cung Thành Tuấn, thanh niên có tấm lòng sáng ngời như trời quang trăng sáng, đáng tiếc.
Cung Linh Lung không biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì, lúc này đang bưng chén ăn ngấu nghiến, cô xử lý hai chén cơm to, lại đưa chén không cho Lục Tĩnh Xuyên, ánh mắt sâu kín nhìn anh nói: “Con của anh chưa no.”
Lục Tĩnh Xuyên cười khẽ, lập tức đứng lên đi múc cơm cho cô, lại múc một chén đầy vung.
“Ăn khỏe đấy chứ.” Chính ủy Triệu cười nhìn cô.
Cung Linh Lung xấu hổ cười cười, chỉ xuống bụng mình nói: “Hiện tại đang mang thai cái động không đáy, trong nhà sắp thiếu đồ ăn rồi.”
“Không cần lo lắng chuyện lương thực, anh sẽ nghĩ cách, em ăn nhiều vào.” Lục Tĩnh Xuyên thà là để mình chịu đói chứ cũng không muốn.
Ăn cơm xong, ba thầy trò Hàn Tế đều cùng hai lãnh đạo đến văn phòng của quân khu, hai mẹ con Bạch Thủy Tiên thì ở nhà dọn dẹp.
“Mẹ, mẹ có thể kể chuyện của chú Hàn với con không?”
Thấy cô hỏi về Hàn Tế, Bạch Thủy Tiên nói với cô: “Nhà họ Cung và nhà họ Hàn đã thân thiết với nhau từ rất lâu, ông Hàn là học trò đắc ý của ông ngoại con, ông Hàn và ông ngoại của con lại còn là bạn bè rất thân với nhau.”
Ăn cơm xong, ba thầy trò Hàn Tế đều cùng hai lãnh đạo đến văn phòng của quân khu, hai mẹ con Bạch Thủy Tiên thì ở nhà dọn dẹp.