Thấy cô trợn tròn hai mắt, giống như một con mèo xù lông, ý cười nơi đáy mắt của Lục Tĩnh Xuyên càng nhiều hơn nói: “Nói trước hay nói sau thì có cái gì khác nhau à?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi.”
Bạch Linh Lung xoa xoa tay, sau đó mở tay ra nói: “Tôi đi tay không đến, không chuẩn bị quà tặng gì cả, rất là thất lễ.”
“Em đến đây nói chuyện công việc, mang theo quà tặng đến đây sẽ ảnh hưởng không tốt.” Lục Tĩnh Xuyên đã tìm sẵn lý do cho cô rồi.
Bạch Linh Lung: “...”
Hình như anh nói cũng đúng.
“Đi thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên mở cửa nhà ra, bảo cô đi vào trước.
Dù sao cũng đã tới rồi, Bạch Linh Lung cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh, hào phóng đi theo sau anh vào nhà.
Tống Thao đang ngồi trong phòng khách làm sủi cảo, thấy anh họ dẫn theo Bạch Linh Lung đến, nhìn cô cười cười, gọi với vào trong phòng: “Cha mẹ, Tiểu Bạch đến rồi.”
Bạch Linh Lung: “...”
Gọi cô bằng tên gì không được, sao cứ phải gọi cô là Tiểu Bạch chứ!
Lục Tĩnh Xuyên dồn toàn bộ lực chú ý lên người cô, thấy khi em họ gọi cô là “Tiểu Bạch”, khóe miệng cô co giật một chút, mặt mày mỉm cười nói: “Tống Thao lớn tuổi hơn em, gọi em là Tiểu Bạch chắc không có vấn đề gì đâu đúng không.”
Bạch Linh Lung cực kỳ kháng cự cái tên này, biểu cảm có hơi vặn vẹo, nói với Tống Thao: “Trong trường học của mẹ tôi có nuôi một con chó, tôi đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.”
Lần này thì Lục Tĩnh Xuyên cũng không nhịn được nữa, khóe miệng hơi co giật, trên mặt hiếm khi cũng lộ ra chút vẻ xấu hổ.
Chu Lan Bình từ trong phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe được lời cô nói, cười giận liếc nhìn con trai nói: “Con và Linh Lung bằng tuổi nhau, một là gọi đồng chí Bạch, không thì gọi Linh Lung, đừng có gọi Tiểu Bạch gì nữa.”
Nói xong, bà ấy lại hoan nghênh khách đến thăm: “Linh Lung, hoan nghênh con đến chơi, mau vào trong đây ngồi đi.”
“Bác gái, con mạo muội đến chơi, quấy rầy.” Bạch Linh Lung đầu tiên là hào phóng tạ lỗi.
Cô vừa mới nói xong, một người đàn ông trung niên mang kính đen từ trong phòng đi ra ngoài, gương mặt giống Tống Thao năm sáu phần, tác phong giống như người làm quan, Bạch Linh Lung vội vàng chào hỏi: “Chào bác.”
“Chào đồng chí Bạch Linh Lung, mời ngồi.” Tống Kim Nghiêu lộ ra nụ cười hiền lành.
“Cảm ơn.”
Bạch Linh Lung lễ phép chu đáo, chờ mấy người lớn trong nhà ngồi xuống rồi, lúc này cô mới ngồi xuống ghế khách.
Chu Lan Bình pha trà cho cô, Bạch Linh Lung đứng dậy dùng hai tay cầm lấy ly trà, cười nhạt nói cảm ơn: “Cảm ơn bác gái.”
“Cái con bé này, con không cần khách sáo như thế, nhà của chúng ta cũng không có quá nhiều quy củ lễ tiết, cứ thoải mái đi.”
Chu Lan Bình chú ý thấy hành vi và lời nói của cô đều rất lễ phép lịch sự, biểu hiện tự nhiên hào phóng, được mẹ của cô dạy dỗ rất tốt, không giống như một cô gái lớn lên ở nông thôn chút nào.
Lục Tĩnh Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói chuyện trước: “Dì, lúc nãy có hai người bên ủy ban cách mạng đến kiếm chuyện với Linh Lung, chắc là cha của em ấy sai đến.
“Hửm?”
Nụ cười trên mặt Chu Lan Bình thoáng biến mất, ngồi xuống ghế sofa, nhìn về phía Bạch Linh Lung; “Linh Lung, cha của con làm việc ở đơn vị nào thế?”
“Chắc là thuộc nhà máy máy móc, con cũng không chắc lắm.”
Bạch Linh Lung tìm trong trí nhớ của nguyên chủ nhưng cũng không tìm được tin tức cụ thể, hai mẹ con bọn họ cũng không quan tâm đến chuyện của ông ta, ông ta cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện công việc với hai người bọn họ.