Hai người đeo băng tay đỏ nhìn thấy người này là một người mới, nhưng khí thế của anh cũng không thể khinh thường được, khi đối mắt với anh cũng cẩn thận hơn một chút.
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên mới vừa chạy về nhà dì làm chút chuyện, sau đó lại quay về tìm Bạch Linh Lung, nghe y tá nói cô đã đi ra ngoài mua đồ nên anh ở trong bệnh viện chờ cô.
Hai người này rõ ràng là bị Bạch Kiến Nhân sai đến đây, ông ta kiếm chuyện công khai không được nên mới chơi trò lén lút, Lục Tĩnh Xuyên không thèm để ý đến hai người này, sắc mặt nghiêm túc nói: “Linh Lung, việc nhà của em không phải chuyện gia đình bình thường, anh thấy cha của em cũng không phải thứ tốt lành gì, ông ta hoàn toàn không coi em là con gái, nếu em muốn bảo đảm sự an toàn của bản thân thì tốt nhất hiện tại nên đi đến đồn công an.”
“Được, tôi cất đồ xong lập tức đi ngay.”
Bạch Linh Lung cười ngọt ngào với anh, khi đối mặt với hai người bên cạnh thì lại thay thành biểu cảm khác hoàn toàn, có vẻ vô cùng lạnh nhạt: “Hai người đi về nói cho Bạch Kiến Nhân, tôi sẽ không chơi mấy thủ đoạn đê tiện như cái thứ đê tiện ông ta, tôi quang minh chính đại chống đối với ông ta. Hiện tại tôi lập tức đi tìm lãnh đạo, ông ta muốn vu oan cho tôi thì cứ đích thân đến đó mà kiện cáo.”
Nói xong cô xoay người, trực tiếp bỏ đi ngay.
Hai người này thấy Bạch Linh Lung có chỗ dựa, trực giác cảm thấy không ổn, cũng không lãng phí thời gian ở nơi này nữa, nhanh chóng chạy trở về báo cáo.
Thấy bọn họ đi rồi, Bạch Linh Lung mới quay sang nói chuyện với Lục Tĩnh Xuyên: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón vợ tương lai đi ăn cơm”
Hai mắt Lục Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, trong lúc cô ngơ ngác giật mình thì đã giơ tay cầm lấy giỏ xách trong tay cô.
Bạch Linh Lung: “... Chuyện này, tôi nói nè phó đoàn trưởng Lục, anh vẫn còn chưa bình tĩnh lại nữa hả.”
Lục Tĩnh Xuyên không trả lời vấn đề này của cô, sải bước đi về phía trước, đi thẳng đến phòng bệnh cô ở tối hôm qua, đặt mấy thứ cô mới mua vào trong ngăn tủ, lại xoay người kéo cô đi.
Bạch Linh Lung không phải là đối thủ của anh về mặt sức khỏe, bị anh kéo đi như xách gà con.
“Đi đến gặp lãnh đạo của cục công an.” Lục Tĩnh Xuyên kéo cô đi.
“Tôi tự đi được, anh buông tôi ra.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không muốn bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, buông tay ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài, nói thẳng: “Đi theo anh.”
Bạch Linh Lung không biết vị trí của đồn công an, còn tưởng rằng anh biết cho nên cũng không hỏi nhiều, đuổi kịp bước chân của anh.
Khi đi đến một khu dân cư cách khu dân cư nhà Bạch Kiến Nhân không xa, Bạch Linh Lung mới dừng chân lại nói: “Phó đoàn trưởng Lục, đây là khu phố dân cư mà, đến nơi này làm gì?”
“Muốn gặp lãnh đạo thì cũng không cần thiết phải đến văn phòng.”
Anh nói thế cũng không có gì sai, rất có lý, chỉ là Bạch Linh Lung vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng mà cô lại xác định anh sẽ không hại cô, tiếp tục bước đi theo anh.
Bọn họ đi đến cửa nhà của một căn nhà hai tầng, Bạch Linh Lung đột nhiên nảy ra một suy nghĩ gì đó, đột nhiên dừng chân lại, hỏi anh: “Lục Tĩnh Xuyên, dì của anh là lãnh đạo của cục công an hả? Đừng có nói là anh dẫn tôi đến gặp bác ấy đó nha?”
“Thông minh lắm!”
Lục Tĩnh Xuyên hơi cong khóe môi lên.
Bạch Linh Lung: “... Thông minh cái con khỉ khô, sao lúc nãy anh không nói trước với tôi?”