Nói đến đây, cô còn lộ ra vẻ mặt bực bội: “Hai mẹ con chúng tôi cũng xui xẻo thật đó, không thể đụng trúng người nhà họ Mạnh được mà, mỗi lần gặp mặt là lại bị người khác kiếm chuyện.”
“Cô còn quen người nhà họ Mạnh nữa à?” Chủ nhiệm Dương lại hỏi.
“Tôi quen biết Mạnh Hiểu Dĩnh, lúc trước cô ta làm việc trong đoàn văn công ở thành phố Hán, tôi vừa mới kết hôn được một ngày, cô ta đã đến viện gia thuộc lo chuyện bao đồng, tự nhiên lấy tôi làm túi trút giận, cũng kết thù với các quân tẩu, sau đó còn bị đoàn văn công xử phạt, cách chức tạm thời để về nhà suy xét lỗi lầm.”
“Kết quả cô ta còn chưa hết thời gian trừng phạt thì chuyện của Cao Tuyết Mai đã bị vạch trần, cô ta còn thân thiết như chị em ruột với một tên gián điệp khác ẩn núp trong đoàn văn công, cô ta và gián điệp kia lúc nào cũng cùng tiến cùng ra, còn kéo bè kéo cánh trong đoàn văn công, sau đó đã bị bắt đi điều tra, không bao lâu sau lại bị thả ra ngoài.”
Chủ nhiệm Dương từng nghe nói qua chuyện của Mạnh Hiểu Dĩnh rồi, có ấn tượng khá bình thường với cô ả nói: “Nếu cô cảm thấy chuyện Vu Nam làm mẹ cô bị bỏng là có vấn đề thì có thể đi nhờ các đồng chí trong bộ phận bảo vệ của viện điều dưỡng điều tra thử.”
“Thôi bỏ đi, mẹ tôi rất hiền, bà ấy không muốn thêm phiền cho đơn vị, vết thương cũng không nặng, nghỉ ngơi vài ngày là không có vấn đề gì nữa rồi.”
Tuy rằng ngoài miệng Cung Linh Lung nói như thế, nhưng trong lòng đã nghĩ đến chuyện trả thù, nói xong lập tức đi làm tiếp: “Chủ nhiệm Dương, cô làm việc tiếp đi, tôi đi đăng ký hồ sơ tiếp.
“Đi đi.” Chủ nhiệm Dương phất tay với cô.
Cung Linh Lung quay về kho hàng, báo cho mẹ biết tin tức mà cô tìm hiểu được: “Mẹ, Vu Nam là chị hai của Vu Chấn, con cảm thấy bà ta tạt nước sôi vào người mẹ cũng không phải là vì trượt chân đâu.”
Nói xong, cô lại nghĩ đến một chuyện, hỏi bà tiếp: “Mẹ, có phải Vu Nam cắt tóc ngắn đến lỗ tai, mặc áo khoác màu xám, bên trong là một cái áo ca rô xanh trắng không?”
“Đúng vậy, con gặp qua bà ta rồi hả?” Bạch Thủy Tiên hỏi ngược lại.
Lúc này thì Cung Linh Lung đã hiểu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc con ra khỏi ký túc xá của mẹ thì có nhìn thấy bà ta và Mạnh Hiểu Dĩnh đang đứng trong góc khuất nói chuyện với nhau.”
Bạch Thủy Tiên hiểu ý của cô là gì, chắc chắn là do Mạnh Hiểu Dĩnh âm thầm nói gì đó, Vu Nam mới cố ý tạt nước sôi lên người bà.
“Mẹ, mẹ ở đây nghỉ ngơi đi, con kiểm kê xong vật tư nơi này rồi, lại tìm cớ chạy ra ngoài một chút.” Cung Linh Lung nói xong lập tức đi làm việc.
Nửa tiếng sau, Cung Linh Lung đưa sổ ghi chép đã đăng ký xong đến, tìm một lý do để chạy ra ngoài trong giờ làm việc.
Lúc Cung Linh Lung ẩn thân đi đến viện điều dưỡng thì Vu Nam cũng vừa lúc hoàn tất thủ tục bàn giao công việc, có một cô gái trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, giống bà ta chừng ba bốn mươi phần trăm đi ở bên cạnh, trong tay còn xách đồ phụ bà ta.
“Mẹ, hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Nhà chúng ta mất việc hết rồi, nhà cũng bị tịch thu, con không muốn đến nhà bác cả nhìn ông bà nội và bác trai bác gái mặt nặng mày nhẹ với con, mấy lời bọn họ mắng chói tai quá.”
Mặt mày Vu Nam vô cùng âm u, vừa đi vừa nói chuyện: “Trưa nay hai vợ chồng cậu họ của con và Hiểu Dĩnh đến viện điều dưỡng, Hiểu Dĩnh có gặp mặt, nói nó có một căn nhà do nó đứng tên, có thể cho chúng ta mượn ở tạm, hiện tại mẹ đi qua đó lấy chìa khóa nhà ngay.”
“Mẹ, mấy người cậu họ đến viện điều dưỡng làm gì thế?” Con gái của Vu Nam hỏi bà ta.
“Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà cụ Bành, tình hình hiện tại của nhà họ Mạnh không được tốt cho lắm, mấy người cậu họ của con muốn ổ định địa vị, chỉ có thể tiếp xúc với nhà họ Bành nhiều hơn thôi.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện trong nhà, không hề biết rằng Cung Linh Lung đang theo sát phía sau bọn họ, hơn nữa còn đi theo bọn họ đến chỗ gặp mặt Mạnh Hiểu Dĩnh.