Bạch Thủy Tiên chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua ba người bọn họ, chỉ coi bọn họ như người qua đường, trả lời câu hỏi của cô: “Lúc con mới sinh ra trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt trong suốt lại linh động, có một chút xíu lại vô cùng đáng yêu, cho nên mẹ mới đặt tên cho con là Linh Lung.”
“Ồ, thì ra đây là nguồn gốc tên của con à. Ba chữ Cung Linh Lung nghe hay thật đó, may mà mẹ của con có văn hóa, nếu để tên chó khốn nạn kia đặt, nói không chừng hiện tại con đã biến thành Mai Hoa, Hạnh Hoa, Lan Hoa, Thúy Hoa gì gì rồi.”
Bạch Thủy Tiên cười vỗ nhẹ lên vai cô, không nói tiếp, ngược lại còn hỏi: “Chúng ta đi về xử lý cá đi, ăn tối sớm một chút, tối nay mẹ đi xem bọn con tập luyện tiết mục như thế nào.”
“Dạ được.”
Cung Linh Lung kéo cánh tay của bà, cũng không đi nhìn ba người ở phía sau, cô ý lớn tiếng nói: “Mẹ, tối nay con múa cổ đại cho mẹ xem, chờ đến buổi biểu diễn văn nghệ diễn ra, con và chị Ngọc Miêu nhất định phải tỏa sáng rực rỡ, làm Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi không ngóc đầu dậy nổi, vả mặt bọn họ, để bọn họ sau này sẽ không dám lo chuyện bao đồng lung tung nữa.”
Chờ bọn họ đi xa rồi, người đàn ông ở bên cạnh anh họ giả nói nhỏ: “Đại ca, người anh muốn tìm chắc là con nhỏ đó đúng không?”
“Chắc là nó rồi.”
Lúc nãy anh họ giả cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của Cung Linh Lung, anh ta thật sự không ngờ rằng quân tẩu trong bộ đội lại có một người xinh đẹp như thế, nếu không phải cô ta đã ra lệnh, anh ta thật sự nảy sinh một chút ý đồ khác.
“Đại ca, có hai đứa nhóc đang câu cá ngoài bờ sông, để tôi đi tìm bọn họ hỏi thăm xác nhận thử xem.” Một người khác mở miệng nói.
“Được, mày đi đi.” Anh họ giả phất tay với gã ta.
Không bao lâu sau, người đi hỏi thăm đã quay về nói: “Đại ca, hai đứa nhóc kia nói không biết con nhỏ đó, chúng ta lại đi tìm người khác hỏi thăm đi.”
Ba người bọn họ vừa mới đạp xe đạp rời đi, Hổ Tử lập tức kéo theo Lan Tử chạy về viện gia thuộc, vừa chạy đến cửa nhà đã nói ngay: “Dì Cung, bên ngoài có ba người đàn ông hỏi thăm dì đó. Con thấy bọn họ giống như người xấu, khá là giống bọn lưu manh du côn ở bên ngoài.”
“Ba người đàn ông?” Bạch Thủy Tiên nhíu mày.
“Dạ, bọn họ đạp xe đạp, bây giờ đã đi rồi.” Hổ Tử chỉ ra bên ngoài.
Cung Linh Lung thấy Hổ Tử thông minh như thế, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi, hỏi cậu bé: “Hổ Tử, sao con biết bọn họ là lưu manh du côn thế?”
“Bọn họ không giống quân nhân chút nào, chẳng có chút chính khí nào cả, dáng vẻ lưu mạnh, rất giống bọn du côn ở trong huyện thành dưới quê của con.” Hổ Tử thông minh nhạy bén, bình thường chính ủy Triệu cũng tận tâm dạy dỗ cho cậu bé rất nhiều, ở phương diện nhìn người, cậu bé cũng có chút tinh mắt.
“Con chỉ quen biết với những người trong viện gia thuộc, trong nhà cũng không có bà con họ hàng nào là đàn ông, không quen biết bọn họ, bọn họ chạy đến nơi này hỏi thăm, có lẽ cũng không có ý tốt gì.” Cung Linh Lung nói.
“Chắc chắn không phải là người tốt.”
Bạch Thủy Tiên nhíu chặt mày, lập tức dặn dò cô: “Linh Lung, sau này con có đi ra bờ sông thì cố gắng hạn chế đi một mình, sáng con đi lấy lồng cá chung với mấy người Hỉ Mai, đừng đi ra ngoài một mình.”
“Dạ.”
Để tránh cho mẹ lo lắng, Cung Linh Lung giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, cũng không nói cho bà biết chuyện của Từ Vi.
Ba người anh họ giả không hỏi thăm được gì từ trong miệng Hổ Tử, nhưng lại nghe những người khác nói. Hiện tại bọn họ đã xác định người phụ nữ xinh đẹp mà bọn họ gặp lúc nãy chính là người Từ Vi muốn xử lý, lúc này bọn họ đã đứng ở bên ngoài để thương lượng kế hoạch.