Hai mẹ con lại ngồi thêm một lúc, vội vàng bắt chuyến xe công cộng buổi sáng quay về viện gia thuộc của bộ đội, Bạch Thủy Tiên vừa về đến trong nhà đã bắt đầu nhổ cỏ tưới cây giúp cô, còn gánh đầy nước đổ vào lu nước trong nhà.
Buổi trưa Cung Linh Lung nấu thịt kho tàu, còn hầm một nồi canh xương khoai tây, xào một đĩa rau cải chua ngọt, hai mẹ con ăn một bữa ăn vô cùng phong phú.
Cơm nước xong, Bạch Thủy Tiên rửa sạch chén đũa, vội vàng chạy vào trong không gian làm việc giúp cô.
Đã một tuần rồi bà chưa vào không gian, thấy heo đều trắng trẻo mập mạp, đã béo hơn rất nhiều so với tuần trước, gà con cũng đã được ấp nở hết rồi, diện tích trong không gian cũng rộng hơn gấp rưỡi, Bạch Thủy Tiên vô cùng vui sướng: “Linh Lung, mẹ không có ở nhà, một mình con xử lý không gian lớn như thế cũng rất mệt, chờ đám heo này bán đi rồi, lần sau chúng ta nuôi bớt đi vài con đi.”
“Mẹ, nếu như có heo con thì chúng ta vẫn cứ nuôi tiếp đi, mỗi ngày nhìn thấy heo con lớn lên, rất có cảm giác thành tựu.”
Cung Linh Lung là chủ nhân của cái vòng cổ này, có thể dùng ý niệm để điều khiển việc trồng trọt và thu hoạch trong không gian, cũng không tính là quá mệt, nhưng mà mỗi ngày đều phải lãng phí một chút thời gian.
Quan trọng nhất chính là tự tay cô dần dần xây dựng lên không gian này, nhìn giống loài bên trong càng lúc càng nhiều, thực vật động vật càng lúc càng đầy đủ, giống như là đích thân sáng tác ra một tác phẩm, sau đó bỏ thật nhiều công sức để bỏ công đi mài giũa, làm cho nó trở nên hoàn mỹ nhất.
Từ hai bàn tay trắng đến lúc có được một chuỗi sinh vật hoàn chỉnh, làm cho nơi này biến thành thế giới có hệ sinh thái giống như bên ngoài, cảm giác thành tựu này không thể nào dùng ngôn từ bình thường để miêu tả được.
Thấy cô thích xử lý không gian, Bạch Thủy Tiên cười nhẹ nói: “Được rồi, con muốn nuôi thì nuôi đi, nhưng mà đừng làm bản thân quá vất vả đó.”
Hai mẹ con xử lý xong công việc ở không gian, lại cùng nhau đi đến không gian, sáng hôm nay cô vội vàng đi lên thành phố, còn chưa kịp lấy lồng cá đặt ở trong sông vậy.
“Hổ Tử, con có câu được con cá nào không?”
Sở thích lớn nhất của Hổ Tử chính là câu cá, chiều nay cậu bé cũng không đi chơi chung với mấy bạn khác, hiện tại đang dẫn theo em gái ngồi ở bờ sông câu cá.
Hai anh em bọn họ nhìn thấy người lớn đến, đều lễ phép chào hỏi nói: “Bà Bạch, con câu được hai con, một con cá trích, một con cá thiểu.”
“Giỏi đấy chứ.”
Bạch Thủy Tiên nhìn hai con cá trong thùng gỗ, đều không nhỏ chút nào, đem kho hoặc chiên cũng đủ để ăn một bữa, bà lấy hai viên kẹo sơn tra trong túi ra phát cho hai đứa nhỏ: “Hổ Tử, Lan Tử, cho hai đứa ăn nè.”
“Cảm ơn bà.”
Lan Tử mới năm sáu tuổi rất thích ăn đường, bọn họ lại chưa từng ăn kẹo sơn tra bao giờ, hai anh em cầm lấy kẹo ăn đến hăng say.
Cung Linh Lung đặt lồng cá ở gần đó, cô nhanh chóng kéo lên, lại bỏ mồi câu mới vào, bỏ lồng cá về lại chỗ cũ, sau đó xách theo thùng cùng mẹ quay về xử lý cá.
Bọn họ còn chưa đi đến cửa viện gia thuộc thì Cung Linh Lung đã tinh mắt nhìn thấy được anh họ giả của Từ Vi, anh ta đạp xe đạp đến, bên cạnh có có hai người đàn ông khác đi theo, ba người đều có vẻ cà lơ phất phơ, cô hơi cong khóe môi nói: “Xem ra anh ta còn chưa biết Từ Vi đã bị bắt.”
“Linh Lung, con nói cái gì thế?” Bạch Thủy Tiên không nghe rõ lời cô nói.
Cung Linh Lung vô cùng bình thản mà bắt đầu nói dối: “Mẹ, con đang nghĩ đến tiên của Hổ Tử Và Lan Tử, con đã đến viện gia thuộc được nửa tháng rồi, lại quên chưa hỏi tên trong giấy khai sinh của hai đứa là gì.”
Đối với chuyện này, Bạch Thủy Tiên cũng không rõ ràng lắm, bà cũng chưa từng chủ động hỏi, cười nhạt nói: “Sau này con lại đi hỏi hai anh em bọn họ đi.”
Cung Linh Lung gật đầu, thấy ba người kia đã rất gần mình rồi, cố ý hỏi: “Mẹ, từ trước đến nay con cũng chưa kịp hỏi nguồn gốc của tên con, lúc đó mẹ đặt tên con là Cung Linh Lung, cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Cung Linh Lung?
Hai mẹ con bọn họ đều rất xinh đẹp, ba người đám anh họ giả vốn dĩ đang nhìn bọn họ, vừa nghe đến tên cô, biểu cảm trên mặt anh họ giả rõ ràng hơi thay đổi, ba người gần như đều bóp thắng xe dừng lại.