Đến nước này, cô ta vẫn không lựa chọn rời đi, bởi vì cô ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Chu Như Ý, lần này không nói nữa, xoay người tiến vào trong nhà.
Chu Như Ý nhìn bên ngoài một lát, không ai chú ý tới lúc này mới đóng cửa lại.
Mới tiến vào trong nhà chính, cô ta quỳ trên mặt đất: "Chị dâu, cầu xin chị cứu em."
Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn về phía Chu Như Ý: "Dậy."
"Chị dâu, em biết trước đây là mình sai, là mình không biết trời cao đất rộng, cầu xin chị và anh họ tha thứ cho em."
Chu Như Ý quỳ tới gần Lục Thanh Nghiên, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thanh Nghiên đảo qua.
Chu Như Ý sợ hãi dừng lại, im lặng khóc thút thít.
"Muốn khóc trở về khóc, nếu không phải tới chữa bệnh, làm phiền rời đi."
Cô không rảnh ở đây nói chuyện với Chu Như Ý, cũng không muốn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào của Chu gia.
"Chị dâu, chị cứu em đi, nếu không em sẽ chết mất."
Chu Như Ý nghiến chặt răng, dùng sức dập đầu lên đất.
Lục Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn về phía cô ta, không để ý tới cầu xin của cô ta.
Không được Lục Thanh Nghiên đáp lại, Chu Như Ý suýt nữa không biết kế tiếp nên nói gì.
"Tôi không cứu được cô, nhiễm bệnh đến bệnh viện, tôi chỉ là bác sĩ nhỏ, không có năng lực đó."
"Chị dâu, chị chỉ cần kê một đơn thuốc cho em là được."
Nếu có lựa chọn khác, sao Chu Như Ý có thể tới chỗ Lục Thanh Nghiên chịu nhục.
Năm đó nếu cha mẹ cô ta đối xử tốt với Chủ Cảnh Diên một chút, có lẽ người Chu gia bọn họ lưu lạc đến nông nỗi này.
Nhìn cách trang trí ở nhà chị dâu, đâu giống không thể so được với nhà cô ta, cô ta nhìn đôi mắt nóng lên.
Có thân thích như vậy, cô ta còn sầu không tìm được người thành phố ư?
Sao có thể vô tri bị chú út lừa gạt?
"Kê thuốc gì?"
Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên không khỏi nhìn về phía bụng Chu Như Ý.
Chu Như Ý cúi đầu, che bụng nhỏ theo bản năng.
Chuyện này là sỉ nhục của cô ta, theo lý không nên để người ta biết, đặc biệt là không nên bị Lục Thanh Nghiên biết, nhưng hiện giờ cô ta không có lựa chọn khác.
"Kê cho em đơn thuốc... Thuốc phá thai."
Chu Như Ý kìm nén sỉ nhục, đỏ mặt mở miệng.
Cô ta không dám nhìn Lục Thanh Nghiên, sợ thấy được trào phúng từ mắt cô.
"Tôi không kê được, cô đến bệnh viện đi."
Cho dù có thể kê, Lục Thanh Nghiên cũng không có khả năng tùy ý kê thuốc cho Chu Như Ý.
Cho dù không có tầng ngăn cách là người Chu gia, cô cũng không có khả năng kê thuốc phá thai.
Thuốc phá thai không như những thuốc khác, nhỡ đâu xảy ra chuyện cô không thể thoát được trách nhiệm.
"Chị dâu, em không thể đến bệnh viện."
Nước mắt của Chu Như Ý không ngừng chảy ra.
Với tình hình của cô ta nếu đến bệnh viện, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết cô ta mang thai, cô ta đâu còn mặt mũi sống sót.
"Cô không đến bệnh viện, vậy sinh đứa bé ra."
Lục Thanh Nghiên cạn lời, cũng không thể trách cô khinh thường người Chu gia.
Nhưng nếu là người thông minh cũng không làm được như Chu gia.
Đầu tiên là không màng thể diện đuổi Chu Cảnh Diên ra khỏi cửa, sau đó lại mặt dày mày dạn yêu cầu anh trở về. Giọng nói của Chu Như Ý sắc bén phản đối, giống như nhụt chí quỳ trên đất.
"Em không thể để người ta biết em mang thai được."
"Dám làm ra chuyện như vậy, còn sợ bị người ta biết?"
Biết rõ niên đại này nghiêm cỡ nào, Lục Thanh Nghiên thực sự không biết trong đầu Chu Như Ý chứa gì.
"Là chú út gạt em, đều là chú ấy gạt em."
Nói tới Chu Quang Dương, Chu Như Ý vừa sốt ruột vừa tức, ước gì có thể trở về đối chất với anh ta.
"Tôi không muốn để ý chuyện của Chu gia các người, làm phiền cô về đi."
"Chị dâu..."
"Lặp lại lần nữa, tôi không phải chị dâu cô, tôi và Chu Cảnh Diên không có bất cứ quan hệ gì với Chu gia các cô."
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Như Ý.
Chu Như Ý ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, chắc chắn cô không quản cô ta thì chậm rãi đứng dậy.
"Chuyện hôm nay, có thể đừng để người khác biết không?"
Chu Như Ý đã không còn sức lực oán hận Lục Thanh Nghiên không cứu cô ta.