"Một đồng chí nữ chưa lập gia đình như cô ta, sao có thể lôi kéo đồng chí nam không buông, đúng là không e lệ."
Lục Thanh Nghiên không thích người Chu gia, đương nhiên là Ngô Tiểu Anh cũng không có hảo cảm đối với người Chu gia.
"Cút ngay, đừng quấn lấy tôi nữa, nếu không tôi sẽ khiến cô đẹp mặt."
Phía xa truyền tới tiếng rống giận của người đàn ông, e ngại ở đây có nhiều người, anh ta mới không ra tay.
"Không được, rõ ràng là chúng ta ở bên nhau, vì sao anh không cần em?"
Chu Như Ý tâm hoảng ý loạn, kéo tay người đàn ông không buông.
Người đàn ông kéo tay cô ta ra, nói lời tàn nhẫn: "Nếu cô còn dám dây dưa với tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt."
Chu Như Ý sợ tới mức rút tay về, trơ mắt nhìn người đàn ông rời đi.
Đây là người thành phố chú út giới thiệu cho cô ta, cô ta cho rằng mình có thể gả vào thành phố, kết quả người đàn ông này có được cô ta xong thì vứt bỏ cô ta.
Chú út của cô ta vì người đàn ông này nhận được chỗ tốt, Chu Như Ý rất hận, hận người đàn ông này, cũng hận Chu Quang Dương.
Vô số người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ với cô ta, Chu Như Ý che mặt mình muốn chạy trốn.
Trong lúc vô tình nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi xa, cô ta nghiến răng đuổi theo.
Lục Thanh Nghiên trở lại đại đội Thịnh Dương, tách ra với Ngô Tiểu Anh đạp xe về nhà mình.
Mới đi tới cửa nhà, người phát thư dừng trước cửa nhà cô.
"Cô là đồng chí Lục Thanh Nghiên đúng không?"
"Là tôi."
"Có một lá thư của cô."
Người phát thư lấy lá thư màu vàng ra, đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên kìm nén kích động, nhận lấy thư người phát thư đưa cho.
Ở thế giới này cô không có người thân khác, có thể gửi thư cho cô chỉ có một người. Cách Chu Cảnh Diên rời đi đã qua mấy ngày, cô vẫn luôn đợi tin tức của anh, cuối cùng hôm nay cũng đợi được.
Gấp không đợi nổi tiến vào trong phòng, khi đang định mở thư ra Lục Thanh Nghiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Không có biện pháp, cô chỉ có thể cho lá thư vào không gian trước.
Mở cửa, ngoài cửa là người ngoài dự đoán.
"Chị dâu."
Chu Như Ý cúi thấp đầu, đôi tay nắm chặt không dám ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Chu Như Ý như vậy so với khoảng thời gian trước, quả thực như hai người khác nhau.
Ngày xưa Chu Như Ý cao ngạo tự phụ, hôm nay cô ta giống như người bị thua, hoàn toàn không tìm thấy được bất cứ kiêu ngạo ngông cuồng gì.
"Đừng gọi tôi là chị dâu, tôi không phải chị dâu của cô."
Đối với người đáng ghét, Lục Thanh Nghiên vẫn luôn không khách sáo, cũng không giả vờ thân thiện.
"Em có thể đi vào nói chuyện không?"
"Không thể!"
Lục Thanh Nghiên không lưu tình từ chối, đối với người Chu gia cô không có chút hảo cảm nào.
Chu Như Ý không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên tuyệt tình như vậy, cảm thấy mình bị nhục nhã.
Dựa theo tính tình của cô ta nên lập tức xoay người rời đi, nhưng bây giờ cô ta không thể rời đi.
"Em biết chị chán ghét em, hôm nay em tới là có việc muốn cầu xin chị."
Chu Như Ý hạ mình, đôi tay không nhịn được che bụng.
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được cô ta không thích hợp, nhưng không để trong lòng.
"Tôi không giúp được cô."
"Chị còn chưa biết chuyện của em, vì sao đã từ chối dứt khoát như vậy?"
Chu Như Ý ngẩng đầu, không vui chất vấn.
Cho dù giữa bọn họ có thù oán, Lục Thanh Nghiên cũng không đến "Buồn cười! Chẳng lẽ cô không biết rõ lắm sao? Đối với người Chu gia, thái độ của tôi đều giống nhau."
Lục Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn về phía Chu Như Ý, không rõ sao cô ta có nắm chắc chất vấn cô.
"Các người đối đãi với Chu Cảnh Diên thế nào, sao còn có mặt mũi tới cầu xin tôi? Tôi không tìm các người tính sổ, cô nên cảm thấy may mắn, đừng ép tôi ra tay thu thập cô!"
"Đó là mẹ em làm, không phải em làm."
Chu Như Ý cảm thấy đặc biệt không công bằng, vì sao chuyện của mẹ cô ta làm, lại tính lên đầu cô ta.
"Cô để tay lên ngực suy nghĩ xem, cô có coi anh ấy làm anh họ mà đối đãi không? Khi mẹ cô đuổi anh ấy ra khỏi cửa, cô có nói chuyện thay anh ấy không? Nếu cô thực sự có, cô có thể bước vào cửa này."
Lục Thanh Nghiên liên tục ép hỏi, cơ thể còn dịch sang một bước.
Chu Như Ý không có dũng khí bước vào, bởi vì Lục Thanh Nghiên ép hỏi khiến cô ta không thể phản bác.