Hôm nay cô ấy thực sự bị dọa sợ, nghe được người ta nói Trần Ni giết người, còn lén lút đi theo Lục Thanh Nghiên.
Sợ xảy ra chuyện Thẩm Nguyệt vội vàng đi tìm Thẩm Lâm, kết quả không biết tên kia chạy đi đâu.
"Tôi còn phải đến đội ba khám bệnh, lát nữa mới trở về."
"Thanh Nghiên, cô không sợ sao?"
Cả người Ngô Tiểu Anh run rẩy, còn có chút nghĩ lại mà sợ.
Cô ấy thực sự không dám tưởng tượng, sao Trần Ni có thể làm ra chuyện phát rồ như thế?
"Sợ cái gì? Muốn sợ cũng là cô ta sợ chứ."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, nghĩ tới Trần Ni, lại nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi.
Ba người tách ra ở giao lộ, thì một người chạy như bay tới.
"Chị dâu, chị không sao chứ?"
Thẩm Lâm mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt nôn nóng.
Vừa rồi anh ta đến đội bốn làm việc, đâu biết khi trở lại đội hai thì nghe nói xảy ra chuyện lớn.
Trong đó còn liên quan tới chị dâu Lục Thanh Nghiên, Thẩm Lâm sợ tới mức sắc mặt thay đổi.
"Tôi không sao, không cần lo lắng."
Có nhiều người quan tâm cô như vậy, trong lòng Lục Thanh Nghiên ấm áp.
"Không sao thì tốt, nếu chị có việc, em cũng không biết nên ăn nói thế nào với anh Diên."
Thẩm Lâm thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
"Anh nói linh tỉnh gì thế?"
Thẩm Nguyệt tức giận nhìn Thẩm Lâm, thực sự muốn gõ đầu anh ta ra, nhìn xem có phải bên trong chứa bã đậu hay không.
"Anh sai rồi, anh là quan tâm quá sẽ bị loạn."
Thẩm Lâm aãi đầu đánh miêng mình. "Không sao, tôi cần phải tới đội ba, mọi người trở về đi."
Tách ra với mấy người, Lục Thanh Nghiên xoay người đi tới đội ba.
Khi trở lại đội một, dọc đường đi Lục Thanh Nghiên nhận được không ít tiếp đón của mấy bác mấy thím, đều hỏi cô làm sao vậy.
"Bác gái, cháu cũng không biết."
Ứng phó mấy bác gái mấy thím hóng chuyện xong, khi Lục Thanh Nghiên đi ngang qua nhà Trần Ni, nhìn thấy bên trong có không ít người.
Trong không khí, mơ hồ còn có mùi hôi thối.
Xem ra vợ chồng Ngưu Lan Hoa đã chết không chỉ một ngày, Trần Ni vì mình đúng là tàn nhẫn độc ác.
"Ăn đi, đồ ăn ngon mà."
Trong phòng truyền tới giọng nói ngu dại của Trần Ni, cán bộ của đại đội đều đang thương lượng nên xử lý cô ta thế nào.
Đưa kẻ điên đến đồn công an, công an chắc chắn không tiếp nhận, chỉ có thể nhốt cô ta lại trước, lại báo cáo với phía trên.
Vẻ mặt đội trưởng Từ trầm trọng rời đi, nếp nhăn trên gương mặt nhiều hơn ngày xưa một chút.
Lục Thanh Nghiên xách hộp thuốc đi về nhà.
Khi đóng cửa lại sắc mặt cô thay đổi, cởi vòng cổ trên cổ ra.
"Mi là thứ gì?"
Giọng nói lạnh như băng vô tình truyền từ miệng Lục Thanh Nghiên ra.
Không có người trả lời, bốn phía rất yên tĩnh.
"Mi cho rằng ta không cảm nhận được sao? Cút đi!"
Lại mở miệng lần nữa, Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm cánh cửa màu đen giữa vòng cổ.
"Tôi không ra được, ký chủ, đừng đuổi tôi ra ngoài."
Tiểu Thất vô cùng đáng thương mở miệng, giọng nói tràn ngập nhân tính hơn khi đi theo Trần Ni.
"Đừng gọi ta là ký chủ, ta không có quan hệ với mi."
Giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, biểu cảm bình tĩnh.
"Vậy... Chủ nhân, người đừng đuổi tôi đi ra ngoài."
Tiểu Thất hiểu được thức thời là trang tuấn kiệt, khóc lóc nói. "Chủ nhân, tôi thực sự không ra được."
Giọng nói nhân tính hóa của Tiểu Thất truyền tới, suýt nữa đã sắp khóc.
"Chủ nhân cần gì ở cửa hàng của tôi đều có, biến xinh đẹp biến trắng, đồ ăn gì cũng có, chỉ cần chủ nhân cho tôi tuổi thọ, tôi có thể cho chủ nhân."
Tiểu Thất dứt khoát nói ra hết át chủ bài của mình.
"Mi cho rằng ta là Trần Ni ư?"
Lục Thanh Nghiên lạnh mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ Trần Ni có được đồ kiểu gì.
Vậy mà cô ta đi cướp tuổi thọ của người khác?
Quá độc ác!
Lúc trước cô ta ở chợ đen nắm tay người phụ nữ kia, muốn nắm chặt tay cô, hại chết Trần Cẩu Đản, còn có cha mẹ cô ta, có phải đều vì tuổi thọ hay không?
Lần đầu tiên Tiểu Thất gặp được nhân loại khinh thường mấy thứ này, nhất thời mắc nghẹn không biết nên nói gì.
"Ta không cần một hệ thống cả ngày chỉ biết tính kế, lập tức cút đi."
"Tiểu Thất cũng không muốn như vậy, Tiểu Thất bị đầu não khống chế, bất đắc dĩ mới làm như thế."
Tiểu Thất khóc lóc, vòng cổ nhốt nó phát ra từng đợt ánh sáng.
Vòng cổ như được kích hoạt, không ngờ lại có luồng khí ấm áp đánh úp lại, cánh cửa ở chỗ đó nhẹ nhàng đẩy ra.