Lý Hồng Hà gật đầu: “Yên tâm, lần sau cứ để chị”. Nói xong lại nhìn cô mỉm cười: “Thật ra cũng không trách Vương Kiến Quốc nhìn thấy em liền không đi nổi, Lệ Lệ, với bộ dáng này của em thì ngay cả chị cũng không nhìn ra được rằng em đã là mẹ của hai đứa nhỏ, còn có làn da này, trong trắng lộ hồng, giống như gái chưa chồng vậy”.
Ai không thích nghe lời dễ nghe chứ?
Cố Lệ cười: “Chị Hồng Hà đừng trêu em nữa, tới tầm tuổi này của em rồi mà còn trong trắng lộ hồng cái gì nữa”.
Hôm trước lúc cô vừa tới thì làn da còn hơi xanh sao, chỉ là mấy hôm nay cô ăn đầy đủ dinh dưỡng, gặm mấy cái móng heo nên khí sắc liền thay đổi hẳn.
Tối hôm qua trước khi ngủ cô còn chăm sóc da, đều là dùng mỹ phẩm mua từ trong ‘đào bảo’, hiệu quả thật sự rất tốt.
Cho nên hôm nay lại đây đi làm, cả người đều có loại cảm giác dung nhan toả sáng, hơn nữa khí chất cũng tốt, nên thoạt nhìn đúng là có sự thay đổi không nhỏ.
Tan làm xong Lý Hồng Hà liền đi cùng Cố Lệ về nhà, Cố Lệ đổ một chén nước rồi bảo cô ấy ngồi chờ, sau đó cô mới đi vào phòng bếp lấy lương thực cho cô ấy, là loại bắp viên có hạt no đủ, đây là do cô mua từ trước đó để đặt ở trong nhà, trước tiên chia cho Lý Hồng Hà mười cân.
Còn lấy một cân trứng gà, lúc lấy mấy thứ này ra cô đều tính cho Lý Hồng Hà theo giá thị trường.
Đều được mua từ ‘đào bảo’, còn rẻ hơn giá thị trường một chút, cho nên Cố Lệ vẫn kiếm được chút lợi nhuận.
Nhưng có lợi nhuận hay không thì không nói, chủ yếu là xây dựng được mối quan hệ đồng nghiệp tốt, hơn nữa cũng thử bắt đầu mở ra con đường buôn bán của mình, đây mới là trọng điểm.
Lý Hồng Hà nhìn thấy nhiều đồ như vậy nên rất vui, nghe được giá cả mà Cố Lệ đưa ra lại càng vui, cô biết Cố Lệ đưa ra giá này khẳng định là giá gốc, liền đưa thêm hai mao tiền.
“Chị Hồng Hà, giữa chị với em còn cần khách khí cái này à?” Cố Lệ nhét lại vào tay Hạ Hồng Hà: “Chị cầm đi, em không làm chuyện đầu cơ trục lợi kia đâu, là vì chị em mình làm đồng nghiệp lâu như vậy, em không nỡ để cho cháu trai cháu gái của em đói bụng nên mới làm như vậy”.
“Chị biết, nhưng Lệ Lệ, em cần phải nhận lấy số tiền này”. Lý Hồng Hà cũng biết cách làm người, vẫn nhét vào tay Cố Lệ: “Ba đứa nhà chị thật sự rất tốn lương thực, số lương thực được chia mỗi tháng đều không đủ ăn, nhìn chúng nó đói đến mức chỉ có thể uống nước thì chị liền thấy đau lòng. Lệ Lệ, lần sau nếu như em lại có thừa thì em giữ cho chị một chút được không? Mặc kệ là khoai lang khô hay bắp, chỉ cần có thể ăn là được!”
“Được, em đồng ý với chị Hồng Hà”. Cố Lệ không đẩy tiền trở lại nữa.
Lý Hồng Hà rất vừa lòng, cũng vô cùng vui mừng xách theo đồ đi về nhà, nhưng vừa mới tới cửa liền gặp được Vương Kiến Quốc.
Vương Kiến Quốc cười: “Chị dâu, chị mua trứng gà ở đâu vậy?” Nhìn đồ mà Lý Hồng Hà đang cầm trong tay.
“Cái này là chị đổi với đồng nghiệp của mình, chính là người mà hôm nay em nhìn thấy, nhà chồng cô ấy ở nông thôn, ngày hôm qua trở về thăm hai đứa con trai nên mang theo một ít đồ trở về, thấy nhà chị thiếu nên đổi cho chị một chút”. Lời nói của Lý Hồng Hà có sự ám chỉ.
Lời này chính là muốn nói cho Vương Kiến Quốc biết rằng Cố Lệ đã kết hôn rồi.
Vương Kiến Quốc coi như không nghe thấy: “Thì ra là như thế, vậy lần sau chị dâu cũng hỏi giúp em xem có thể đổi một chút cho em được không? Em cũng rất thiếu lương thực”.
“Việc này sợ là không được, chỉ có chị thì Lệ Lệ mới đồng ý đổi một ít, nếu là người khác thì Lệ Lệ sẽ luyến tiếc, hơn nữa cũng dễ bị người ta nói là đầu cơ trục lợi”. Lý Hồng Hà nói.