Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 19: Không Khác Gì Lưu Manh Cả



Lý Hồng Hà và Vương Kiến Quốc là hàng xóm, cho nên gặp mặt liền trò truyện với nhau một lúc.

Cố Lệ không nói hai lời liền lập tức đi làm việc, đối với nhân vật như vậy thì cô nên trốn tránh mới được.

Nhưng mà người ta lại cố tình tới đây trò truyện với cô: “Vị nữ đồng chí này, làm phiền cô cân nửa cân kẹo cho tôi”

Cố Lệ liền lạnh nhạt đi cân, lúc Vương Kiến Quốc nhận lấy túi kẹo, còn lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay, đây là đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải, là sự tượng trưng cho thân phận, vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này và cách ăn mặc của người này liền biết được thân phận của đối phương không tầm thường.

Cố Lệ việc công xử theo phép công: “Đưa tiền đây”

Vương Kiến Quốc trả tiền, sau đó cười nói với cô: “Tôi giống như người không trả tiền hả?”

Ánh mắt Vương Kiến Quốc nhìn cô còn mang theo sự kiều diễm và triền miên, Lệ Lệ, là Lệ Lệ còn chưa luẩn quẩn trong lòng, một Lệ Lệ sống sờ sờ. Đời trước sau khi Lệ Lệ đi theo hắn, bởi vì bị người ta cử báo cho nên không chịu được loại tra tấn kia, liền tự sát.

Hắn cũng không biết vì sao mình sẽ trở lại, còn trở lại thời kỳ này, nhưng nếu đã trở về, vậy thì hắn sẽ không để Lệ Lệ lại đi vào con đường giống đời trước nữa, hắn cảm thấy trời cao sở dĩ làm hắn trở về chắc cũng là vì làm hắn ngăn cản lần tai nạn này đúng không?

Tuy rằng Cố Lệ cảm thấy ánh mắt Vương Kiến Quốc rất kỳ lạ nhưng cô cũng không có phản ứng gì: “Còn có yêu cầu khác không, nếu không đúng sự thật, vậy thì tránh ra đừng chặn đường, còn phải để cho người khác mua hàng nữa chứ”.

Người bán hàng hiện tại chính là có quyền lực như thế đấy, nói chuyện với khách hàng như thế hoàn toàn chả có vấn đề gì cả.



Vương Kiến Quốc cũng không thèm để ý, anh ta biết tính tình của Lệ Lệ giống như trái ớt nhỏ, cho nên rất thân sĩ mà mỉm cười rồi tránh ra để những người khác mua đồ vật.

Lúc Cố Lệ bận rộn, Vương Kiến Quốc liền vẫn luôn nhìn cô, ngay cả Lý Hồng Hà cũng phát hiện ra sự khác thường này, ánh mắt kia không thích hợp chút nào.

Cô vội nói với Vương Kiến Quốc: “Kiến Quốc, hôm nay em không cần đi làm sao?”

Tuy rằng Vương Kiến Quốc rất nhớ Lệ Lệ, nhưng cũng biết là không nên thể hiện quá rõ ràng: “Hôm nay em xin nghỉ, không có chuyện khác nữa, em đi về trước đây”.

“Vậy em đi thong thả nhé”. Lý Hồng Hà nói.

Vương Kiến Quốc đi rồi, hai người bọn họ cũng đã bận việc xong hết, lúc này Cố Lệ mới mở miệng: “Chị Hồng Hà, chị quen người vừa rồi sao?”

“Đây là hàng xóm nhà chị, làm người còn rất chính nghĩa, đi làm ở nhà máy hóa chất Thắng Lợi, chỉ là ánh mắt quá cao, năm nay đã 25 tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ.” Lý Hồng Hà nói.

“25 tuổi còn chưa cưới vợ? Hay là có sở thích gì quái lại, hơn nữa người này thoạt nhìn cũng không phải người đứng đắn, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi, nếu không phải nể mặt chị Hồng Hà thì em đã muốn dùng ghế đập vào mặt anh ta rồi, quả thực giống y như lưu manh vậy!” Cố Lệ nói.

Lý Hồng Hà hơi xấu hổ: “Vương Kiến Quốc ngày thường thật sự là một người không tồi, tốt bụng lại có hào khí sang sảng, nhưng mà không biết hôm nay bị làm sao, thực sự có chút thất lễ, Lệ Lệ, mong em đừng chấp nhặt với cậu ấy”.

“Em không chấp nhặt với anh ta, nhưng mà nếu lần sau anh ta lại đến thì chị Hồng Hà hãy tiếp đãi anh ta, em cần phải giữ khoảng cách với loại người này”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.