Chương 213.2: Ta chết chắc rồi (1.2)Có khách đến thăm Cửu gia.Để kiểm tra, tôi định hỏi Mạc Dung Hy Á về chuyện này, nhưng Mạc Dung Hy Á đang nói chuyện với Nam Cung Phi.“Đã lâu không gặp, Nam Cung tiểu thư”"Xin...chào."“Ồ, có lẽ bây giờ ta nên gọi ngươi là Vũ Kiếm Giả nhỉ?”"..?"Nam Cung Phi nghiêng đầu sau khi nghe Mạc Dung Hy Á nói thế.Có vẻ như cô ấy bối rối về danh hiệu Vũ Kiếm Giả....Có lẽ cô thậm chí còn không biết mình đang được gọi như vậy.Nhiều người đã giành được danh hiệu trong giải đấu Long Phượng năm nay, nhưng chỉ có ba thiên tài trẻ tuổi trở nên nổi tiếng.Một trong số đó rõ ràng là tôi, người đã giành được danh hiệu Chân Long.Người thứ hai là Trương Thiên Niên, người được gọi là Tân Tinh.Và thứ ba là Nam Cung Phi.Vũ Kiếm Giả Nam Cung Phi.Đó là danh hiệu được trao cho cô vì màn múa kiếm mà cô đã thể hiện trong giải đấu và vẻ đẹp mà cô đã thể hiện ngay từ đầu.Ngoài danh hiệu đó, cô còn được gọi bằng những danh hiệu như Đại Mỹ Nhân An Huy hay Đệ Nhất Mỹ Nhân, nghe có vẻ hơi đáng sợ.Nhưng cuối cùng, Vũ Kiếm Giả chính thức trở thành biệt danh của cô.Mặc dù Nam Cung Phi có vẻ không quan tâm chút nào....Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra.Mặc dù Nam Cung Phi đã trở thành một ma nhân trong kiếp trước.Tài năng của cô vẫn được công nhận và cô đã giành được danh hiệu Kiếm Hậu.Đó là lý do tại sao cô được gọi là Ma Kiếm.Mặc dù điều này xảy ra sau khi Cửu Hy q·ua đ·ời, người ban đầu được lên kế hoạch trở thành Kiếm Hậu thế hệ tiếp theo.Nhưng vì tôi không có ý định để Cửu Hy c·hết trong kiếp này.Tôi tự hỏi liệu điều đó có nghĩa là Nam Cung Phi sẽ không bao giờ có được danh hiệu Kiếm Hậu hay không?Đó là câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.Thực ra thì như thế còn tốt hơn.Tôi không biết Nam Cung Phi sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này, nhưng ít nhất thì nó cũng tốt hơn cho tôi.Danh hiệu Kiếm Hậu gắn liền với cô ấy giống như một chiếc nanh cắm sâu vào lồng ngực tôi và không thể rút ra.Tuy nhiên, tài năng của họ... hơi khó để đánh giá.Cửu Hy, người thường được gọi là bảo vật của Cửu gia được trời phái xuống, là một trong những thiên tài trẻ tuổi vĩ đại nhất của thế hệ này.Cô ấy đã là một kiếm giả Tuyệt Đỉnh Cảnh khi tôi hồi quy và với việc cô dần tích lũy kinh nghiệm.Chỉ cần không có chuyện gì bất thường xảy ra như kiếp trước của tôi, cô ấy sẽ tự nhiên tiến l·ên đ·ỉnh phong.Có khả năng cô sẽ đạt tới trình độ cao hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi.Tuy nhiên...Nếu tôi nghĩ về tài năng của Nam Cung Phi...Nếu tôi tự hỏi liệu tài năng của cô ấy có kém hơn Cửu Hy không...?Không giống như trước đây, giờ tôi không còn chắc chắn về điều đó nữa.Cô ấy cũng là một con quái vật. Một con quái vật cực kỳ đáng kinh ngạc.Nam Cung Phi trong kiếp trước của tôi là một trong những ma nhân không nhận được bất kỳ Ma Công nào từ Thiên Ma.Nhưng với bảo vật của Nam Cung gia, Lôi Kiếm, cô đã đạt đến một cảnh giới cao hơn chỉ bằng tài năng của mình, vì vậy tài năng của cô là phi thường.Tuy nhiên, sau khi tận mắt chứng kiến Nam Cung Phi thời trẻ, tôi không thể biện minh cho việc mô tả tài năng của cô chỉ bằng những từ như vậy.Tài năng của Nam Cung Phi thực sự quá sức áp đảo....Bỏ qua việc cô đã đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh ở độ tuổi đó...Kiếm pháp của cô cũng trở nên sắc bén hơn nhiều so với lần đầu tôi gặp cô.Hơn nữa, khả năng kiểm soát dòng khí của cô ấy cho phép sử dụng ‘Kiếm Sư’ một cách dễ dàng và thậm chí cả lượng khí mà cô sở hữu.Chỉ cần nhìn vào những điều đó, không giống như tôi, người được ưu tiên nhờ sự hồi quy và dòng khí từ các nguồn bên ngoài.Nam Cung Phi là một cá nhân đạt được mọi thứ chỉ bằng tài năng của mình.Đây là lý do tại sao... tôi ghét những thiên tài.Cảm giác như sự ghen tị khi nghĩ rằng mình gần như không còn gì nữa đang dần quay trở lại.Khi cảm xúc đó bắt đầu chạm đến hạ đan điền của tôi...[Nhét nó sâu vào trong tâm trí ngươi đi. Nó khiến ngươi trông thật thảm hại.]Thiết lão mắng tôi bằng giọng điệu thất vọng.Ờ...[Sao ngươi vẫn chưa trưởng thành ở độ tuổi này? Ngươi nên coi đó là điều tốt vì con bé là người của ngươi.]Ông ấy không hề sai.Tôi hiểu điều đó hơn ai hết, nhưng vì tính cách bất lực của mình.Cảm xúc của tôi cứ thỉnh thoảng trào dâng mà không thể kiềm chế được.Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó.Tôi phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình về những gì đã xảy ra ở Hắc Cung.Với lại tôi cũng phải tập trung thanh lọc Ma khí đang có trong cơ thể Cửu Hy....Ngoài ra...Bởi vì tôi đã rời khỏi gia tộc ngay sau khi vượt ngục, nên tôi tự hỏi mình nên đối mặt với những thiếu nữ có thể đang chờ đợi ở chỗ tôi như thế nào?Có lẽ tôi nên tránh xa Nhị trưởng lão một thời gian.Có lẽ ông ta biết rằng tôi đã rời khỏi gia tộc mà không nghe lời ông ấy, nên tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị ổng bắt gặp.“Ồ, đúng rồi!”Mạc Dung Hy Á, người đang trò chuyện ngắn với Nam Cung Phi, tiến nhẹ về phía tôi và nói.“Cửu thiếu gia.”"Hửm?"Nụ cười cùng đôi mắt quyến rũ của cô càng thể hiện rõ nét sức hút độc đáo của Mạc Dung Hy Á.Nghiêm túc mà nói thì cô ta bị sao vậy?Nhưng với tôi, điều đó chỉ khiến tôi muốn tránh xa cô ấy hơn là bị cô ta quyến rũ.Tại sao cô cứ làm vẻ mặt đầy kế hoạch thế?Vì không có thiếu nữ nào xung quanh tôi là bình thường, nên tôi thấy mình đang tự đặt ra ranh giới mà không hề nhận ra.Với lại vì cô ấy là người có tính cách đen tối nhất trong số họ, nên điều này càng đúng hơn.Dù có hiểu được cảm xúc của tôi hay không? Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nói một cách bình tĩnh.Hoặc ít nhất là cô đã cố gắng.“Không có gì to tát cả... Nhưng ta có việc cần-”“Thiếu gia.”Nếu như không có Tổng quản xen vào giữa chừng.“Thiếu gia, Gia chủ ra lệnh cho ngài lập tức đến phòng của ngài.”“...”Tôi như ngừng thở sau khi nghe lời Tổng quản vừa nói.Rốt cuộc thì tôi cũng biết tại sao ông ấy lại gọi tôi.Giờ phán xét đã đến.Đến lúc gặp rắc rối rồi.Vì nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.Sau khi bỏ lại tôi với đôi mắt run rẩy, Tổng quản nói trong khi nhìn về phía Cửu Hy.“Ta sẽ hộ tống tiểu thư đến y thất.”Tôi nhìn thấy võ giả của Cửu gia đi tới từ phía sau.Có vẻ như bọn họ đang nghĩ đến việc đưa Cửu Hy tới đó.Sau khi nhìn thấy cảnh này, Cửu Hy liền nói với giọng điệu chua chát.“Không cần đâu, ta có thể đi lại bình thường mà.”Để chứng minh cho lời nói của mình, Cửu Hy phủi bụi trên quần áo rồi đứng dậy bước đi.Tại sao cô lại phải được tôi cõng nếu cô ấy có thể đi lại bình thường như thế?Cô thực sự nghiện việc trêu chọc tôi.Tôi thực sự phải là người bình thường duy nhất trong số tất cả các thành viên trong gia đình.Sau khi gạt Cửu Hy sang một bên, Tổng quản nhìn Mạc Dung Hy Á rồi cẩn thận nói.“Mạc Dung tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị một nơi để tiểu thư nghỉ ngơi sau khi nói chuyện xong, tiểu thư nên đến đó.”Sau khi nghe lời nói của vị Tổng quản, Mạc Dung Hy Á gật đầu nhẹ.Mạc Dung Hy Á có vẻ như có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng có vẻ như cô ấy không có ý định nhắc lại nữa.“Xem ra bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất, lần sau ta sẽ đến thăm ngươi, Cửu thiếu gia.”Ừm, hoặc có thể cô ta chỉ nhận ra có điều gì đó lạ.Cô ấy thật nhiệt tình.[Nhóc con, với vẻ mặt thối nát hiện tại của ngươi, chỉ cần nhìn vào là ai cũng biết tình hình của ngươi kỳ lạ đến mức nào.]...Nam Cung Phi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, rồi cô nói ngắn gọn."Chúc may mắn.”“...Được rồi, cảm tạ.”Nam Cung Phi cổ vũ tôi bằng cả hai nắm đấm siết chặt, nhưng điều đó chẳng giúp tôi an ủi được chút nào.Vì quá nhiều địa ngục mà tôi phải đối mặt nên lời trấn an của cô ấy không chạm đến trái tim tôi.Không thể cho cơ thể mệt mỏi của mình nghỉ ngơi, tôi lập tức đi đến phòng Gia chủ.Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình luôn phải đến phòng Gia chủ mỗi khi trở về gia tộc.Khi tôi bước vào căn phòng quen thuộc nhưng không thoải mái, phụ thân đã đợi tôi ở vị trí như thường lệ.Làm sao một người vừa trở về sau chuyến đi dài lại có thể trông bình tĩnh như vậy?Tôi không thể hiểu được.Một điều khác biệt là mắt của phụ thân hơi mở to.Nhưng rõ ràng đó không phải là một dấu hiệu tốt.Phụ thân tôi đang đọc thư và nói mà không nhìn tôi.“Đứa con thứ ba.”“...Ừ, vâng?”“Có vẻ như ngươi đã gây ra rất nhiều rắc rối.”Tôi biết ngay....Tôi c·hết chắc rồi.Trong giọng nói bình tĩnh của phụ thân có pha lẫn một cơn giận dữ....