Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 201: Mảnh ghép (3)



Chương 177: Mảnh ghép (3)

Thiết Quyền Liên Nhật Thiên sống vào thời đại mà Ma Cảnh Môn lần đầu tiên xuất hiện.

Ông là một nhân vật chủ chốt, người đã ngăn chặn được nhiều t·hảm h·ọa và trở thành kẻ mạnh nhất của thời đại mình.

Hơn nữa, ông còn là một trong Ngũ Đại Anh Hùng đã đối đầu với Huyết Tai của Huyết Ma, đóng vai trò quan trọng trong việc giải quyết t·hảm h·ọa này.

Và chính Liên Nhật Thiên đó...

Ông ấy cũng đã trải qua hồi quy như tôi phải không?

Đôi mắt mở to của tôi khi những nghe lời đó của Thiết lão, không chỉ từng đấy.

Ông ấy còn có ý gì khác khi nói rằng tôi cũng hồi quy?

Có phải vì thế mà...

Đột nhiên, tôi dường như hiểu được tại sao Thiết lão lại dễ dàng chấp nhận sự thật rằng tôi đã trải qua sự hồi quy.

Ông ấy là người đã từng trải qua chuyện tương tự như thế này.

Có lẽ, khi đã gặp một người đã trải qua hoàn cảnh tương tự, Thiết lão thấy trường hợp của tôi không mấy ngạc nhiên.

Phản ứng của Thiết lão lúc này đã dễ hiểu hơn nhiều.

Hả, vậy ra ngoài tôi còn có người đã trải qua sự hồi quy sao?

Tôi không nghĩ rằng có bất kỳ người hồi quy nào ở thời đại này ngoài tôi, nhưng nếu tôi tin rằng Thiết lão nói rằng Liên Nhật Thiên thực sự đã hồi quy, thì..

Làm sao ông biết được điều này?

- Ý ngươi là thế nào ư? Ta biết vì chính hắn ta đã nói thế.

Câu trả lời thực tế của Thiết lão khiến tôi sững sờ trong giây lát.

Chính ông ta đã nói với ông à...?

-Hmm, đúng vậy. Đó là những gì Nhật Thiên đã nói với chúng ta. Ngay trước trận chiến cuối cùng với Huyết Ma.

Ông ta đã nói với họ rằng ông ấy đã hồi quy và đây là cuộc sống thứ hai của ông ta ư?

Vậy ông tin ông ấy sao?

- Hừm, điều đó không dễ tin, nhưng cũng không phải là không thể.

Tại sao lại không phải là không thể?

- Ừm, đó là vì hắn ta đã ở một đẳng cấp mà nếu không có cơ hội đặc biệt thì không thể đạt tới được và sau khi nghe lý do của hắn ta, ta cảm thấy như các mảnh ghép của câu đố cuối cùng cũng khớp với nhau.

Tài năng vượt trội có thể nghiền nát mọi thứ xung quanh hắn.

Chiến công gần như không thể thực hiện được khi một mình ngăn chặn t·hảm h·ọa.

Và hành động không chút do dự của hắn ta, như thể hắn đã dự đoán được mọi chuyện.

Tân Thiết trong quá khứ cuối cùng cũng hiểu được tại sao Liên Nhật Thiên có thể đạt được những điều như vậy, mọi chuyện sẽ hợp lý nếu lời ông ấy nói là sự thật.

Tôi không thể không nuốt nước bọt một cách vô thức—sự tiết lộ này khiến tôi vô cùng sửng sốt.

Thiết lão lên tiếng cảnh báo tôi.

- Đừng tiết lộ bất cứ điều gì về chuyện này cho tên sư trọc đó.

Thực ra, ngay từ đầu tôi chưa bao giờ có ý định nói với ông ấy, nhưng vẫn thấy lạ khi chính Thiết lão lại nói điều đó.

...Đã hiểu.

Nhưng tôi vẫn lắng nghe lời cảnh báo của Thiết lão mà không phản đối.

Bởi vì, tâm trí tôi lúc này đang tràn ngập sự thật rằng có người khác ngoài tôi cũng đã hồi quy.

Liệu Thiết Quyền có thực sự bị hồi quy không?

Nhưng bằng cách nào?

Ông ta đã trải qua điều đó như thế nào?

Lý do khiến tôi hồi quy là điều tôi không biết, tôi nghĩ có lẽ ông ta sẽ biết.

[Hai người nói chuyện xong chưa?]

Trong lúc tôi đang bận sắp xếp vô số suy nghĩ, Thiết Anh lên tiếng.

Có vẻ như ông ấy biết tôi đã nói chuyện với Thiết lão.

[Ngươi vẫn sắc sảo như ngày nào.]

[Ta vẫn luôn nói thế này, nhưng ngươi mới là người tẻ nhạt, Tân Thiết.]

Nghe Thiết Anh nói vậy, Thiết lão giả vờ ho khan một tiếng.

...Ồ, thì ra là ông ấy giả vờ nhạy bén.

Có vẻ như lão già này - người luôn la mắng tôi là đồ đần độn - thực ra cũng khá đần độn.

[...Thiết Anh.]

[Ta đang nghe.]

[Những người khác có cùng tình trạng như ngươi không?]

Sự im lặng bao trùm không khí khi Thiết Anh dường như đang suy ngẫm về câu hỏi này.

Đúng lúc tôi nghĩ rằng đây lại là một câu hỏi mà ông ấy không thể trả lời...

[...Rất may là ta có thể trả lời câu hỏi này.]

Thiết Anh tiếp tục với cái miệng cá của mình.

[Có vẻ như ngươi muốn đi tìm Nhật Thiên.]

[Đúng, tên ngốc đó có thể cho ta câu trả lời.]

[Tân Thiết, ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng ngươi không thể làm như vậy được.]

Thiết Anh nói một cách chắc chắn.

[Vì Nhật Thiên không còn tồn tại nữa.]

[Tại sao?]

[...]

[Tên khốn nạn này, tại sao ngươi lại trả lời khi mà ngươi không thể cho ta một lý do?]

[Số phận...Chúng ta không thể chiến thắng số phận được, Tân Thiết à...]

[Vậy sao? Chính ngươi đã nói rằng Huyết Ma đang mơ về sự phục sinh, vậy mà ngươi lại muốn chạy trốn khỏi hắn ta sao?]

[Ta đã hy vọng điều đó sẽ không xảy ra, ta đã nói rồi, ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta.]

Thiết lão dường như tự hỏi tại sao lão ta cứ nói rằng ông ấy mới là hy vọng của họ.

Lý do ông ấy bị bỏ lại vùng đất này và những ký ức trống rỗng của ông ấy có ý nghĩa gì?

Lý do ông bắt tôi đến Thiếu Lâm Tự, có lẽ là vì ông ấy muốn tìm kiếm câu trả lời.

Tôi cũng biết điều đó nên mới đến đây.

[Tất cả các ngươi... Không, tất cả chúng ta. Ta không biết chúng ta đã mơ ước điều gì để tình hình diễn ra theo cách này.]

Giọng nói của Thiết lão trở nên bình tĩnh khác hẳn trước đây.

[Kể cả khi mọi chuyện không diễn ra như chúng ta mong đợi, ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là người dễ dàng bị khuất phục và từ bỏ đến vậy.]

[.....]

Thiết Anh đã nói rằng ông ấy đã tự mình chịu đựng trong suốt hàng trăm năm qua.

Hàng trăm năm cô đơn bên trong bảo vật.



Ông ấy chắc chắn có cuộc sống khác biệt so với Thiết lão, người vừa mới tỉnh dậy sau khi bị phong ấn bên trong bảo vật.

Nếu tôi là ông ấy, liệu tôi có thể chịu đựng được ngần ấy năm không?

Có lẽ tôi sẽ phát điên vì thời gian và sống như một con cá thực sự.

[Ha, nếu ngươi thấy ta thảm hại vì ta kiệt sức thì ta cũng chỉ biết vậy-]

[Cái gì? Tại sao ta lại nhìn ngươi theo cách đó?]

Thiết Anh sửng sốt trước lời nói của Thiết lão.

Có vẻ như ông ấy không hiểu được ý của Thiết lão.

Thiết lão tiếp tục nói trong khi nhìn ông ta.

[Ta có thể đã ghét và coi thường ngươi cả đời, nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi đáng thương hại.]

[...Đồ khốn nạn-]

[Vậy nên, nếu ngươi buông bỏ hy vọng, thì ta chỉ cần phải nhặt nó lên thôi.]

Lời nói của Thiết lão nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

[Đó chính là lời hứa mà chúng ta đã hứa.]

[....Ngươi.]

[Nếu ngươi và ta ở hai vị trí đối diện nhau thì liệu có khác biệt gì không?]

Thiết Anh vẫn im lặng ngay cả sau khi nghe lời nói đó của Thiết lão.

Tuy nhiên, sự im lặng của ông dường như đã ẩn chứa một phản ứng bên trong.

[Nếu ngươi mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi thì ta sẽ để ngươi nghỉ ngơi.]

[Haaah. Có vẻ như ngươi vẫn chưa từ bỏ được cái tính cách thối nát của mình.]

[Hả? Ý ngươi là sao? Ta vẫn như ngày hôm qua thôi.]

Cảm giác thật lạ.

Khí chất của một Đạo sĩ mà tôi không bao giờ cảm nhận được ở ông ấy ngày thường, hiện tại lại có thể cảm nhận được từ ông.

[Ngươi có thể nghỉ ngơi nếu ngươi muốn. Và nếu ngươi đã đợi ta...]

Thiết lão nói với giọng hết sức bình tĩnh.

[Ta xin lỗi. Có vẻ như ta đã đến khá muộn.]

Người không có ký ức gì về chuyện đó đã xin lỗi vị bằng hữu của mình.

Mặc dù Thiết lão chắc chắn không biết mình phải xin lỗi vì điều gì.

Tuy nhiên, ông ấy vẫn xin lỗi.

Làm sao một người có thể như thế được?

Mặc dù cuộc đời tôi không ngắn ngủi nhưng tôi vẫn không thể hiểu được điều gì đó như thế này.

Đây có phải là sự khác biệt trong tư duy của chúng ta không?

Đó có phải là cách hoạt động của tâm trí một người hùng đã cứu thế giới không?

Cảm giác như - lần đầu tiên sau một thời gian - bản chất anh hùng của ông ấy đã được thể hiện, dù chỉ là một chút.

[Vậy thì hãy cho ta chút thông tin đi, đồ khọm già khốn nạn!]

...

Tôi xin rút lại mọi lời tôi vừa nói.

[Tân Thiết.]

[Hửm?]

[Ngươi đang nghĩ đến việc ngăn chặn Huyết Ma sao?]

[Tại sao ngươi lại hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy?]

Ông ấy trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.

[Đó là những gì chúng ta đã cố gắng thực hiện vào thời điểm đó, nếu ta của ngày hôm đó không làm được thì ta của ngày hôm nay phải hoàn thành nó.]

Tôi thực sự không hiểu làm sao ông ấy có thể nói những lời đó một cách dễ dàng như vậy.

[Ta đã nói là chúng ta không còn lựa chọn nào khác rồi. Ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta...]

[Ta xin lỗi, Thiết Anh]

Hả?

Bên trong không gian không có dòng chảy của thời gian, tôi có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa mận.

Đạo khí trong cơ thể tôi được cho là đã lắng xuống cùng với cảm xúc của Thiết lão.

Vậy mùi hương này đến từ đâu?

[Nếu ngươi đã mất hy vọng, thì ngươi chỉ cần tìm thấy nó và lấy lại nó.]

[.....]

[Chúng ta đều sống như vậy cả đời. Ngươi có thể đã trải qua hàng trăm năm nữa, nhưng ta vẫn như ngày ấy]

[...Tân Thiết.]

Những sợi ria dài của Bạch Thanh Ngư nhô ra khỏi mặt hồ và hướng về phía tôi.

[Thật sự có thể sao? Tiểu tử này là hy vọng của ngươi sao?]

"Không."

Tôi ngay lập tức nói không với ông ấy vì nó vô lý.

Hy vọng? Đồ khốn nạn.

Tôi đã bày tỏ mong muốn không muốn trở thành một phần của toàn bộ sự việc hỗn loạn này.

Tôi đã rất bận rộn rồi nên không thể để ông ấy giao thêm việc gì cho tôi làm nữa.

Tuy nhiên, trái ngược với phản ứng của tôi, Thiết lão lại nói với giọng điệu như thể đang mỉm cười.

[Đại loại như thế.]

“Ông đang nói vớ vẩn gì thế? Ý ông là chuyện như thế sao?”

[Ồ, đừng bỏ cuộc lúc này.]

“Ông muốn nói gì khi nói bỏ cuộc? Ta thậm chí còn chưa làm gì cả!”

[Được thôi, ngươi đã định làm điều gì đó tương tự rồi, vậy thì hãy thực hiện theo cách ngươi biết.]

“Sao ông lại hành động như thể chuyện này giống như mua đồ tạp hóa khi trên đường đi làm việc vặt vậy?”

Tôi thậm chí còn không biết liệu Huyết Ma có hồi sinh hay không, nên việc tham gia vào chuyện này nghe có vẻ không mấy khả quan.

Tôi đã phải đau đầu suy nghĩ xem phải đối phó với những tên khốn như Thiên Ma hay Độc Cô Chuẩn kia như thế nào rồi.

Vậy nên nếu Huyết Ma tham gia vào, thì tâm trí tôi có thể sẽ nổ tung mất.

[Tiểu tử! Ta là người đã biến ngươi từ một thằng ngốc vô dụng thành một thằng ngốc có chút năng lực.]

“Ông đang nói cái quái gì thế? Ta tự mình nuôi sống bản thân mà không cần ai giúp đỡ.”

Tôi không biết liệu mình đã nuôi dạy bản thân tốt chưa, nhưng theo tôi thì như thế này cũng không tệ lắm.

Bởi vì thành thật mà nói, điều duy nhất mà Thiết lão từng làm là chửi bới hoặc hét vào mặt tôi bất cứ khi nào ông ta có cơ hội.

[Ngươi lợi dụng ta mỗi khi cần ta! Sao giờ ngươi lại không báo đáp lại điều gì sao!]



“Sao ông lại hành động như thế này sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa...”

Ugh, nếu biết ông ấy sẽ thế này thì tôi sẽ để ông ấy ngủ tiếp.

Ừm, tôi đã vui mừng một chút khi thấy ông ta trở về, nhưng điều duy nhất đến sau đó là sự hối tiếc.

Trước phản ứng của tôi, Thiết lão khẽ cười khúc khích.

[Ha. Ta đùa thôi.]

Thực sự thì có vẻ không phải vậy, chắc chắn là không phải vậy...

Trong lúc chúng tôi đang bận cãi nhau, Thiết Anh lên tiếng.

[Ta vẫn nhớ khía cạnh đó của ngươi.]

Đó là những lời nói dành cho chính ông ấy, chứ không phải cho người khác.

Thiết lão không thèm hỏi ý nghĩa của những lời đó.

Suy cho cùng, có vẻ như ông đã biết ý nghĩa của chúng.

[Tân Thiết.]

[Hửm?]

[Dù ta có nói gì đi chăng nữa, ngươi cũng sẽ không bỏ cuộc.]

[Ngươi biết rõ điều đó mà. Ngươi có thể nghĩ ra được điều gì đó có thể thuyết phục ta ngay từ đầu không?]

[.....]

Thiết Anh không thể đáp lại lời nói đó với Thiết lão.

[Ta chỉ làm những gì ta cần phải làm thôi, Thiết Anh]

[Ngươi có nghĩ rằng chúng ta là những người duy nhất nên làm điều này không?]

[Nghe những lời như vậy từ miệng ngươi khi ta luôn nghĩ rằng ngươi là người hoàn thiện nhất trong số chúng ta. Thật sự không hợp với ngươi chút nào.]

Rồi đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay của ai đó chạm vào vai tôi.

Tôi lập tức dùng tay gạt nó ra khỏi vai mình. Đó là một cảm giác khá khó chịu ngay cả khi đó chỉ là lỗi của tôi.

[Nếu ta đã quyết định rằng đó là điều ta phải làm thì ai có thể phản đối chứ?]

[.....]

-Phọt.

Tiếng nước bắn tung tóe cùng tiếng cá bơi có thể nghe thấy, nhưng dòng chảy thời gian trong thế giới này vẫn đóng băng.

Thiết Anh, người vẫn im lặng, lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

[Huyết Ma đã tách linh hồn và thể xác của hắn ra và phân tán trên vùng đất này.]

[Ý ngươi phân tán là sao, không phải ngươi nói là hắn ta đã bị phong ấn sao?]

[Ta đã nói rằng đó là điều tốt nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra. Đó là phương sách cuối cùng mà Nhật Thiên đã chọn.]

Tách biệt và phân tán?

Tôi hiểu việc tách biệt các bộ phận cơ thể, nhưng làm sao người ta có thể tách biệt được linh hồn của họ?

[Thân thể ở Vực Thẳm, linh hồn ở phương Đông, ý thức bị tách thành nhiều mảnh, phong ấn ở nhiều nơi khác nhau. Cuối cùng, năm giác quan của Huyết Ma bị phong ấn trong đại dương.]

Tôi không thể hiểu được câu nói đó của ông ấy.

Linh hồn và thể xác bị tách rời, ý thức và năm giác quan bị cắt đứt, tôi không thể hiểu được bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, đó không phải là phần quan trọng.

Có vẻ như Thiết lão cũng có suy nghĩ tương tự nên ông đã hỏi.

[...Nếu chuyện như vậy có thể xảy ra, vậy thì làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng Huyết Ma sẽ phá vỡ được phong ấn?]

Thật khó để nói rằng đây có vẻ là một cách phong ấn.

Chỉ nghe thôi cũng thấy số phận đó còn tệ hơn cả c·ái c·hết.

Thiết Anh im lặng trước câu hỏi này.

Điều đó có nghĩa là ông ấy không thể trả lời.

[...Được thôi, vậy thì ít nhất ngươi có thể cho ta biết rằng ta nên bắt đầu từ đâu không?]

Khi Thiết lão định hỏi điều gì đó khác, bộ ria mép dài của con cá nhanh chóng lướt qua tôi.

"Hửm...?"

Có phải là tôi lầm không?

Trước khi tôi kịp thắc mắc về cảm giác kỳ lạ đó, Thiết Anh đã lên tiếng.

[Tìm Minh.]

[Hả? Ý ngươi là Minh vẫn còn sống à?]

...Cái tên Minh.

Đó là cái tên mà tôi đã nghe Thiết lão nhắc đến vài lần.

Lôi Kiếm, Nam Cung Minh.

Thiết lão đã so sánh chuyển động của Nam Cung Trấn và Lôi Kiếm trong trận đấu tay đôi của họ.

Ông đã mô tả hắn ta là một người khó chịu nhưng lại rất tài năng.

...Và ông ấy đang nói với tôi rằng người đáng kính đó đã ở đâu đó trên thế giới này với ngoại hình tương tự như con cá đó?

Bảo vật của Hoa Sơn là một viên thạch, còn của Thiếu Lâm Tự là một con cá.

Tôi tự hỏi bảo vật của Nam Cung gia là gì?

Dù là gì đi nữa thì tôi cũng không tò mò lắm.

[Vậy thì ta nên bắt đầu bằng việc tìm Minh nhỉ?]

[Đó là câu trả lời tốt nhất mà ta có thể đưa ra cho ngươi vào lúc này.]

[Ờ, đó không phải là câu trả lời mà ta mong đợi, nhưng được thôi. Ta mừng là ít nhất chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hết lựa chọn... Vậy thì Thiết Anh, tên khốn Minh kia hiện đang ở đâu?]

Theo lời của Thiết lão, Thiết Anh vừa nói vừa vẫy đuôi.

[Ta không biết.]

[Hửm?]

"...?"

Cái quái gì thế?

[Ngươi... không biết sao...?]

[Làm sao ta có thể? Ta đã sống ở hồ này hàng trăm năm rồi.]

[Vậy thì ngươi có thông tin gì thế, đồ khốn nạn!]

[Ôi trời... Ta đã nói là dù ta có biết đáp án thì cũng không thể nói cho ngươi biết, tại sao ngươi lại không tự thân tìm nó đi?]

[Tên nhóc, đi bắt con cá đó và nấu chín nó ngay đi.]

“Ý ông là nấu ông ấy sao? Sao ta có thể nấu chín bảo vật của tông phái khác được?”

[Tại sao lại không thể! Khi mà bảo vật của tông phái ta được tung ra như một giải thưởng cho một cuộc cá cược uống rượu.]

“Ừ thì đó là Hoa Sơn, nên cũng có lý...”

[Tên nhóc này! Ngươi vừa nói gì thế...?]



Trong khi Thiết lão đang nổi cơn thịnh nộ, không thể kìm nén cơn giận, thì Thiết Anh không hiểu sao lại nhìn tôi một cách bình tĩnh.

Tôi nghĩ rằng ông ấy có lẽ đang nhìn vào Thiết lão đang ở bên trong tôi.

[Tân Thiết.]

[Đừng gọi ta một cách bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra, đồ đầu trọc khốn nạn.]

Thiết lão đáp lại một cách giận dữ, nhưng ông lại im lặng một lúc trước câu trả lời của Thiết Anh.

[...Rất vui được gặp lại ngươi.]

Đó không phải là do tôi lầm lẫn.

Lớp vảy của ông ấy chắc chắn đã mất màu so với lúc nãy tôi nhìn thấy.

Và Thiết lão, dường như đã nhận ra điều đó, giọng nói gầm rú của ông không còn to nữa.

[Ngươi định đi à?]

Giọng nói của Thiết Anh nghe có vẻ khá mệt mỏi.

Nghĩ về cách ông nói rằng ông ấy đang nghĩ đến việc buông bỏ, có vẻ như Thiết Anh đang nghĩ đến việc rời đi.

[Ý ngươi là ta sẽ đi sao?]

[Hửm?]

Thiết lão thốt lên một tiếng bối rối trước câu trả lời bất ngờ này.

[...Ngươi không định bỏ đi sao?]

[Đi đâu?]

[Thiên đường...?]

[Ngươi nói Thiên Đường là sao? Ta đ·ã c·hết rồi. Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?]

[Ờ... đó chính là tâm trạng mà ngươi đang tạo ra!]

Ha ha ha!

Thiết Anh cười lớn bằng cái miệng cá của mình.

[Ta muốn, nhưng không thể. Có vẻ như cái xiềng xích trên người tôi không phải là thứ nhẹ đến mức ta có thể mang theo bên mình.]

[Sau đó...]

[Tuy nhiên, có vẻ như ta có thể nghỉ ngơi một chút.]

-Rắc!

Tôi giật mình vì những âm thanh thô bạo đó đột ngột vang lên.

Khi tôi nhìn xung quanh, tôi nhận thấy các vết nứt bắt đầu hình thành khắp không gian xung quanh.

Không gian kỳ lạ này cuối cùng có bị phá vỡ đúng không?

[Tiểu tử.]

Tôi hướng mắt về phía Thiết Anh khi ông ấy đột nhiên gọi tôi.

Những chiếc vảy đầy màu sắc vốn trông đẹp đẽ và thanh lịch của Bạch Thanh Ngư giờ đây chuyển sang màu xám xỉn.

Ông ấy trông như thế có ổn không?

Tôi không nghĩ nó có thể được gọi là Bạch Thanh Ngư nữa.

[Ta có thể không biết cách đọc hướng đi của Thiên khí, nhưng ta đã trở nên giỏi hơn trong việc đọc thế giới nhờ khoảng thời gian ở một mình này.]

-Đùng!

Càng nhiều vết nứt xuất hiện khi Thiết Anh tiếp tục nói. Khu vực này trông như thể có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Ngay lúc không gian sắp vỡ toạc ra...

[Tân Thiết có thể muốn một số thứ từ ngươi, nhưng đừng lo lắng về điều đó quá nhiều.]

Đó là những gì ông ấy nói với tôi ngay trước khi kết thúc.

Làm sao tôi có thể không lo lắng được?

[Cuối cùng, mọi chuyện đều bắt đầu từ chúng ta, nên đây không phải là chuyện mà ngươi cần phải giải quyết.]

Khi Thiết Anh đang nói giữa chừng, tôi đã ngắt lời ông ấy.

“Ta có thể hỏi ông một câu hỏi được không?”

[Hãy hỏi đi.]

“Ông nói ông biết Huyết Ma đúng không?”

Có lẽ vì không ngờ câu hỏi của tôi lại liên quan đến Huyết Ma nên Thiết Anh có phản ứng khá ngạc nhiên.

[....Đúng, ta biết. Ta biết rất rõ.]

“Vậy ông có biết tên của hắn không? Tên của Huyết Ma?”

Ông ấy có vẻ như đang thắc mắc tại sao tôi lại hỏi một câu hỏi như vậy.

Tôi dọn dẹp tâm trí vốn đầy rẫy những suy nghĩ khác của mình khi lắng nghe Thiết Anh.

Linh cảm của tôi về điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra chưa bao giờ sai, thậm chí chưa từng sai một lần nào trong đời.

Nếu điều này có thể được coi là một tài năng thì tôi hẳn là một thiên tài ở lĩnh vực này.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn tuyệt vọng cầu nguyện rằng linh cảm của tôi lần này là sai.

Câu hỏi mà tôi đã giữ trong lòng bấy lâu nay, cuối cùng tôi cũng có thể hỏi nó vào phút cuối.

Ban đầu tôi định hỏi Thiết lão xem ông có biết tên của Huyết Ma không?

Cách diễn đạt của câu hỏi đã thay đổi một chút, nhưng câu trả lời vẫn như cũ.

[Sao ngươi lại hỏi thế? Trong sử sách không có ghi chép sao?]

Đúng như Thiết Anh đã nói.

Trong các ghi chép lịch sử không hề có ghi chép nào về tên của Huyết Ma.

Nó chỉ viết về thành tựu to lớn mà Ngũ Đại Anh Hùng đã đạt được và nền hòa bình mà thế giới có được là nhờ họ.

Và cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó kỳ lạ đến thế.

“Đây cũng là điều mà ông không thể trả lời sao?”

[...Ngươi đúng là một tên nhóc thú vị. Ngươi không chỉ tràn đầy tài năng mà còn hấp thụ được cả Tân Thiết. Hơn nữa, ngươi thậm chí còn không ngạc nhiên khi nhìn thấy ta.]

Tôi đã từng trải qua những điều kỳ lạ hơn nhiều, nên chuyện như thế này chẳng hề làm tôi ngạc nhiên.

Tôi thậm chí còn trải qua hồi quy nên điều này chẳng là gì cả.

[Hmmm...Tên của Huyết Ma... Ừ, ta biết điều đó.]

C·hết tiệt!

Trong khi bầu trời vẫn tiếp tục nứt ra, Thiết Anh trả lời tôi bằng cách phát âm rõ ràng.

[Độc Cô Chuẩn...]

Tôi nắm chặt nắm đấm khi nghe lời ông ấy nói, trong khi vô thức nghiến răng.

Đúng như dự đoán, linh cảm của tôi về điều gì đó không may đã quá chính xác.

Không cần tìm đâu xa nữa ngay từ bây giờ.

[Đúng vậy, Huyết Ma Độc Cô Chuẩn. Chắc chắn đó là tên của hắn.]

Một lần nữa tôi lại đúng.

Ha ha.

Trời ơi.

Tôi thực sự tài năng đến mức nào?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.