Lão ta có ý gì khi nói rằng Huyết Ma đang mơ về sự phục sinh?
Vậy thì...Huyết Ma còn sống hay không?
Tôi không biết Huyết Ma là loại người gì và cũng không biết trình độ võ thuật của hắn, nhưng theo như tôi biết, con người không thể sống được hàng trăm năm ngay cả khi họ đạt đến cảnh giới võ thuật cực cao.
Người ta vẫn có thể cải lão hoàn đồng, nhưng điều đó vẫn sẽ có giới hạn nhất định.
Ngoài ra, khi nhìn vào thực tế rằng rất nhiều võ giả đã chọn giữ lại vẻ ngoài già nua của mình, có vẻ như việc lựa chọn cải lão hoàn đồng có lẽ sẽ khiến ngươi được chẳng bù mất.
Điều này càng có lý hơn vì quá trình thay đổi ngoại hình để trẻ hơn không nhất thiết có nghĩa là họ sẽ sống lâu hơn.
Và hơn hết...
Tôi không biết gì về Huyết Ma.
Đó chính là vấn đề lớn nhất.
Kiếp trước tôi chưa từng nghe nói đến Huyết Ma.
Xét theo cách ông ta nói từ phục sinh thì điều đó có nghĩa là Huyết Ma hiện không còn sống nữa.
Về cơ bản, tôi buộc phải tìm hiểu về Huyết Tai đã xảy ra ở nhiều thế hệ trước vì quy mô của sự cố đó, nhưng tôi chưa bao giờ nghe được bất cứ điều gì về việc Huyết Ma sẽ phục sinh trong tương lai.
Vậy có nghĩa là ngay cả khi 'nó mơ về sự phục sinh' thì đó cũng là điều sẽ xảy ra ở tương lai xa hơn phải không?
Vậy thì đó có phải là điều tôi không cần phải quan tâm vào lúc này không?
[..Phục sinh...]
Giọng nói của Thiết lão run lên vì sốc.
[Làm sao có thể...? Ta đã nghe thấy hơi thở của hắn ngừng lại, vậy thì làm sao hắn có thể nghĩ đến chuyện phục sinh được?]
Thật là mâu thuẫn.
Quang Minh Lực đã nói rằng Huyết Ma đã ngừng thở trong trận chiến cuối cùng của họ, nhưng bây giờ lão ta lại nói rằng nó đang mơ về sự phục sinh.
[Tân Thiết.]
Quang Minh Lực, Thiết Anh, lại lên tiếng.
[Huyết Ma không phải là thứ có thể g·iết được.]
[Cái gì...?]
[Mặc dù ngươi có thể không nhớ vì ngươi đã mất một số trí nhớ.]
[Thiết Anh, ngươi thực sự còn muốn nói những điều khó hiểu đó nữa sao?]
Đan điền của tôi đột nhiên giật giật, cảm giác như có thứ gì đó rất lớn đang di chuyển bên trong cơ thể tôi.
Đây chính là sự tồn tại của Thiết lão.
Chỉ bằng cách cảm nhận sự hiện diện chuyển động cùng với cảm xúc của Thiết lão, tôi mới thực sự biết được Thiết lão mạnh mẽ đến mức nào.
...Vì vậy, tôi thực sự muốn ông ta hãy nhẹ nhàng với cơ thể tôi hơn.
Nhờ ông mà tôi cảm thấy như mình sắp c·hết khi cố gắng chịu đựng điều đó.
Tôi cảm thấy vui mừng vì Thiết lão đã trở về, nhưng điều này thật khó để chịu đựng.
Bỏ qua sự bực bội của Thiết lão, Thiết Anh tiếp tục.
[Câu trả lời của ta dành cho ngươi vẫn như vậy, Tân Thiết.]
[Thiết Anh!]
[Ta có nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói ra.]
[.....]
Grừ.
Âm thanh một con rồng thở ra một hơi vang lên bên trong đan điền của tôi.
Tôi cho rằng điều đó có nghĩa là ông ấy sắp mất khống chế cảm xúc bất cứ lúc nào.
Trong lúc cố gắng làm dịu dòng khí bên trong tôi bằng cách vận nội khí, tôi nhận ra rằng Thiết lão đã kiểm soát Đạo khí và các dòng khí khác bên trong cơ thể tôi trong suốt thời gian qua.
...Có lẽ tôi sẽ cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng ông ấy chỉ trả tiền thuê chỗ để được ở trong cơ thể tôi, nhưng tôi không hiểu điều đó khó khăn đến thế nào, nên ông ấy xứng đáng được tôi biết ơn.
[Ngươi không thể nói với ta điều gì sao, ngươi nói thế hả? Ngươi đang nghiêm túc đấy à!]
Chuyển động của Bạch Thanh Ngữ chậm dần lại.
Ria mép của nó dần yếu đi và lớp vảy của nó dường như cũng mất đi một chút màu sắc.
Không thể cảm nhận được sự thanh lịch nào từ nó so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bạch Thanh Ngư.
[Tân Thiết.]
[Nói!]
[Đây là quyết định chúng ta đã đưa ra.]
[Chúng ta? Ngươi vừa nói chúng ta à?]
[Đúng, chúng ta.]
Xét theo lời nói của Thiết Anh.
Tôi cho rằng "chúng ta" đang ám chỉ tới Ngũ Đại Anh Hùng.
Những cao thủ đã bảo vệ thế giới bằng cách ngăn chặn Huyết Ma.
[Đó cũng là điều mà ngươi đã đồng ý.]
Thiết lão sững sờ một lúc trước lời nói của Thiết Anh.
[Ngươi nói là ta đồng ý sao?]
[Ngươi đã làm thế. Đây thậm chí còn là điều ngươi kiên quyết hơn những người khác.]
Thiết lão, sau một thoáng im lặng, lên tiếng bằng giọng yếu ớt.
[Ta... ta không nhớ gì cả.]
[Đúng vậy, đó chính là lý do tại sao ta không thể nói gì được.]
Thiết Anh tiếp tục nói với giọng than thở.
[Ha ha, lão thiên đã bỏ rơi chúng ta rồi, Tân Thiết. Ngay lúc này, ngươi chính là bằng chứng cho điều đó.]
Giọng điệu của lão ta nghe có vẻ quá thờ ơ so với việc nó đến từ chính Thiết Anh toàn năng.
Liệu ông ấy có thực sự là Quang Minh Lực không?
Đến mức tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ danh tính của lão ta.
Ừm, lão ta có ngoại hình giống một con cá và điều duy nhất chứng minh ông ta là Quang Minh Lực, là cách Thiết lão nói chuyện với ông ấy.
Có vẻ như Thiết lão cũng nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở ông ấy.
[Ngươi không phải là loại người có thể nói ra những lời như vậy.]
[Sự thay đổi liên tục của thời gian đã làm thay đổi góc nhìn của mỗi chúng ta.]
[Ngay cả ngươi, người từng được gọi là Bất Khuất Thiếu Lâm Thạch cũng thay đổi sao?]
[Nhiều thế kỷ đã trôi qua kể từ đó.]
Giọng nói của Thiết Anh nghe có vẻ rất mệt mỏi.
[Ta bị bỏ lại đây, một mình và phải chịu đựng suốt những năm tháng đó. Ngươi có biết tại sao ta lại chịu đựng như vậy không?]
Sau đó, Bạch Thanh Ngư bắt đầu bơi.
Nó bơi như thể đang cố vẽ một vòng tròn.
[Đó là vì hy vọng.]
Tôi cảm nhận được sự háo hức từ ông ấy.
Hy vọng nhỉ?
Tôi tự hỏi niềm hy vọng đó là gì?
Một người như tôi sẽ không hiểu được.
Tuy nhiên, Thiết lão dường như biết điều gì đó...
Ông đợi Thiết Anh nói tiếp.
Mặc dù tôi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của ông đang sôi sục trong cơ thể mình, ông vẫn chờ đợi.
[Ngươi giống như một cục than hồng có thể bị dập tắt chỉ với một cơn gió nhẹ, nhưng ngươi cũng là hy vọng, một thứ có thể cháy mãi mãi, bùng cháy trở lại hết lần này đến lần khác. Ngươi là hy vọng của tất cả chúng ta.]
Thiết lão đáp lại với vẻ mặt vô lý.
[Ta ư? Không phải Nhật Thiên sao?]
[Ngươi cũng nói y hệt như vậy vào phút cuối. Rằng người đó phải là Nhật Thiên, chứ không phải là ngươi.]
Có vẻ như Thiết lão cũng không nhớ gì về chuyện đó.
Những ký ức đã mất...
Những ký ức đó chứa đựng điều gì mà Thiết Anh và Thiết lão còn lưu lại cho thế giới ngày nay?
Và Nhật Thiên mà hai người nhắc đến là người mà ngay cả tôi cũng biết mặc dù tôi không hề quan tâm đến lịch sử thế giới.
Thiết Quyền, Liên Nhật Thiên.
Ông là kẻ mạnh nhất của thế hệ mình và cũng là nguyên nhân mà tôi nhận được một phần sức mạnh khi ở Tứ Xuyên.
Ông là một võ giả vĩ đại đã để lại tên tuổi của mình trên vùng đất này mặc dù đã trải qua một quãng thời gian dài.
[Nhưng, ta đã thất bại?]
[.....]
Thiết Anh không trả lời.
Không, cảm giác như lão ta không thể nói thêm gì về điều này được.
Thiết lão không chịu nổi sự im lặng nên đã hỏi một câu hỏi khác.
[Lý do ngươi và ta thành ra thế này. Ngươi nói rằng tất cả là lỗi của chúng ta sao?]
[.....]
[Haa...Ngươi thậm chí còn không thể nói cho ta biết tại sao chúng ta lại rơi vào tình trạng này...]
[Tân Thiết.]
[Xin hãy nói cho ta biết! Thiết Anh... Lý do tại sao ta bị bỏ lại trên mảnh đất này.]
Có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thiết lão, nhưng phản ứng của Thiết Anh vẫn như vậy.
Ông ta chỉ tiếp tục bơi quanh hồ.
Thấy vậy, Thiết lão thở dài.
Có phải lý do ông ấy không thể nói thêm được gì là vì có cấm chế phải không?
Điều đó có nghĩa là cấm chế đối với ông ta vẫn được duy trì, bất chấp việc ông ta có hình dạng giống một con cá, hoặc thực tế là sâu bên trong linh hồn của ông ta đang chiếm hữu con cá.
Tức là, nếu Thiết Anh không nói dối thì...
Tôi nghĩ đến việc làm sao ông ấy có thể bị cấm chế như thế.
Nhưng vì tôi đã trải qua rất nhiều điều phá vỡ logic nên tôi bắt đầu nghĩ rằng điều đó là có thể.
Khi thấy Thiết lão đang đấu tranh với những suy nghĩ phức tạp trong đầu, Thiết Anh hỏi trong khi bơi vòng quanh.
[Có vẻ như bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi một số câu hỏi, vậy, làm sao ngươi lại quen được tiểu tử này?]
Tôi giật mình khi nghe câu hỏi của Thiết Anh.
[Luồng khí bên trong cơ thể tiểu tử này chắc chắn giống như của ngươi.]
[Đúng, nó thực sự là của ta.]
Người ngạc nhiên vì những lời đó chính là tôi.
Tôi nghĩ rằng Đạo khí trong cơ thể tôi là dòng khí của Hoa Sơn, nhưng liệu đó có phải là dòng khí của Thiết lão hay không?
[Hắn thậm chí còn không giống người từ Hoa Sơn, vậy tại sao ngươi lại cư ngụ bên trong hắn?]
Thiết lão không thể nói gì với Thiết Anh.
Đó là vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Ý tôi là, làm sao Thiết lão có thể nói ngay cả chính ông ấy cũng không biết điều đó được?
Bỏ qua sự thật rằng Thiết lão ban đầu bị phong ấn bên trong bảo vật của Hoa Sơn, ông ta sẽ phải nói với Thiết Anh rằng bảo vật đã bị lấy đi do Chưởng môn hiện tại của Hoa Sơn đã thua trong cuộc cược rượu.
Cho nên cuối cùng Thiết lão không thể trả lời. Có vẻ như ông không muốn kể chuyện xấu hổ như vậy cho người bằng hữu cũ của mình.
[Hóa ra mọi chuyện lại diễn ra như thế này.]
Thiết Anh không hỏi thêm gì về Thiết lão nữa sau khi thấy ông không đáp lại.
Tuy nhiên, ông ấy lại hỏi điều khác.
Và câu hỏi đó nhắm vào tôi.
[Tiểu tử.]
“Hả?...Ừ.”
Tôi ngạc nhiên vì ông ấy đột nhiên bắt chuyện với tôi.
[Ta xin lỗi. Ta nghĩ ngươi là lão già ngốc nghếch đó khi nhìn thấy cảnh giới võ công của ngươi.]
Lời xin lỗi có vẻ hơi muộn nhưng tôi vẫn gật đầu.
“...Không vấn đề gì. Hoàn toàn có thể hiểu được.”
Trước đó tôi đã nói chuyện trống không với Thiết Anh, nhưng bây giờ tôi phải tỏ ra tôn trọng.
[Ta rất biết ơn vì ngươi đã nói như vậy, nhưng tiểu tử à, nếu ta không nhầm thì ngươi có vẻ đã quen với tình huống này rồi.]
Thực tế là mọi thứ xung quanh tôi đã bị dừng lại và một con cá đang nói chuyện.
Thậm chí con cá đó còn là vị anh hùng vĩ đại của Thiếu Lâm Tự, Quang Minh Lực.
[Tiểu tử, ngươi là đệ tử của Tân Thiết phải không?]
Tôi không thể dễ dàng trả lời câu hỏi của Thiết Anh.
Thật sự rất khó để tôi có thể nói rằng tôi không phải là đệ tử của Thiết lão
Chắc chắn có rất nhiều điều tôi đã học được từ Thiết lão và đó là những điều tôi không thể dễ dàng có được nếu không có ông ấy.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi thiếu sót khi được gọi là đệ tử của ông ấy chỉ vì điều đó.
[Đừng nói nhảm nữa Thiết Anh.]
Thế là Thiết lão trả lời thay tôi.
[Ta không nhận bất kỳ đệ tử nào. Đó là lời hứa của ta.]
[Cái tính bướng bỉnh của ngươi vẫn y như vậy, ngay cả sau khi c·hết nhỉ?]
[Đồ chó đẻ!! Ngươi nghĩ ngươi khác biệt lắm sao?]
[Tất cả những người mang danh Thiếu Lâm Tự đều là con của ta.]
[Ngươi nói như thể ta đã phản bội Hoa Sơn hay gì đó vậy?]
Tại sao hai lão già này lại đột nhiên động khẩu với nhau thế?
Mới nãy, họ còn nói về một chủ đề nặng nề, nhưng giờ họ lại cãi nhau như thể họ là trẻ con.
[Dù sao...]
[Ngươi có ý gì thế hả tên sư trọc kia.]
[...Xem ra thiên phú của tiểu tử này đã đạt tới cực hạn rồi. Ừm... Xem ra không phải là ngươi trải qua cải lão hoàn đồng, mà là một tên nhóc vượt qua được bức bình chướng ở độ tuổi còn nhỏ như vậy. Giống như..]
Thiết Anh nói nhỏ dần vào cuối câu.
Tôi cũng tò mò muốn biết ông ấy định nói gì.
[Ngươi định nói là hắn giống hệt Nhật Thiên à?]
Thiết lão lên tiếng thay cho Thiết Anh.
Thiết Anh sau khi nghe xong liền bật cười cay đắng.
[Ngươi thực sự phải điền vào chỗ trống khi ta chỉ cố giả vờ rằng ta chưa bao giờ nói gì cả?]
[Rõ ràng là vậy vì người duy nhất có thể so sánh với hắn chính là tên nhóc này.]
Thiết Quyền có tài năng lớn đến vậy sao?
Tôi không có ý nói rằng tôi rất có thiên phú, vì đây là trường hợp đặc biệt để tôi có thể như vậy.
Nhưng không ai có thể đạt đến trình độ như tôi ở cùng độ tuổi trừ khi họ cũng trải qua hồi quy như tôi.
Trừ khi đó là một người như Thần Long.
Hắn cũng là một trường hợp đặc biệt, khác với tôi.
Khi tôi đang có những suy nghĩ hỗn tạp...
- Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều về điều đó. Rõ ràng là hắn ta đã nhầm.
Tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thiết lão.
Tuy nhiên, cảm giác lại có chút khác biệt.
Gần giống như giọng nói của ông ấy nghe có chút khác biệt?
- Lão già đó không thể nghe thấy chúng ta lúc này được.
Trong lúc tôi còn bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, Thiết lão đã giải thích cho tôi.
Ông ấy có biết cách làm điều gì đó như thế này không.?
- Ồ, không khó đến thế đâu.
Tuy nhiên, nghe có vẻ khó thực hiện.
Nhưng, ý ông là sao khi nói ông ấy đã nhầm lẫn?
- Ồ, làm sao hắn ta lại không như vậy được khi tình hình thực tế lại khác xa so với những gì người ta nghĩ.
Cái gì?
Mắt tôi mở to khi nghe lời của Thiết lão.
“Ông vừa nói gì thế?”
Tôi không thể không hỏi ông ấy lần nữa.
Bởi vì nó hoàn toàn vô nghĩa.
Đó là điều mà tôi không thể tin được.
Nhưng Thiết lão vẫn trả lời tôi như vậy.
- Tên khốn Nhật Thiên đó, hắn cũng giống như ngươi, đã hồi quy...