Thần Y Trọng Sinh

Chương 1708: Một tên phế vật.



Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, một dòng linh khí được rót vào trong thủ ngọc.  

             - Vô Địch sư thúc, có người muốn đánh chủ ý với Tiểu Phượng Vũ, nếu muốn đồ đệ, tự mình nhìn mà làm đi.  

             Hắn mới nói xong, trên thủ ngọc lập tức tỏa ra quang mang màu xanh.  

             Trong quang mang màu xanh, một bóng người đi từ trong ra, không phải Vô Địch thì còn có thể là ai.  

             Vô Địch vừa xuất hiện, khí tức nguy hiểm lập tức xuất hiện.  

             Vốn vì Vô Tàng và Vô Ngần tới, Tàng Bảo Các đã vô cùng áp lực, ở dưới khí tức này gần như tất cả mọi người bị đè không ngẩng đầu lên được.  

             Nhìn thấy Vô Địch, vẻ mặt không ít người ngây ngốc.  

             - Vô Địch sư thúc, sao sư thúc lại tới đây?  

             - Tiểu tử này có Vô Phong sư thúc làm chỗ dựa còn chưa đủ, chẳng lẽ cũng có quan hệ với Vô Địch sư thúc?  

             Có người thán phục.  

             Một Vô Phong đã đủ khiến Vô Tàng sư bá thu tay, hiện giờ lại thêm Vô Địch sư thúc, Mạc Phàm đúng là không người nào có thể trêu chọc.  

             - Hình như cậu ta còn là đệ tử của chưởng môn.  

             Một người khác nuốt nước bọt nói.  

             - Chuyện này…  

             Xung quanh không ít người không biết phải nói gì.  

             Vô Phong, Vô Cực và Vô Địch, ba đại cao thủ của Thần Nông Tông, đều là người có quan hệ với Mạc Phàm, chuyện này quá khó tin rồi.  

             Vô Địch nhìn lướt qua Vô Tàng và Vô Ngần ngồi ở tầng hai, lại thấy nhiều người ở xung quanh như vậy, thì nhíu mày.  

             - Chẳng lẽ các ngươi không cần luyện công à? Không còn chuyện gì nữa, người không liên quan tới chuyện này nhanh rời đi.  

             - Dạ, Vô Địch sư thúc.  

             Không ít người không chút do dự đi ra ngoài Tàng Bảo Các.  

             Vô Địch sư thúc là một trong những người có tính tình tệ nhất Thần Nông Tông, ông đã lên tiếng, bọn họ lại ở đây không đi, một lát nữa muốn chạy phải trải qua nỗi khổ quyền cước.  

             Náo nhiệt này, đã không còn là chuyện bọn họ có thể nhìn.  

             Chỉ trong phút chốc, tầng Tàng Bảo Các này không còn mấy người.  

             Vô Địch liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt đều là sắc bén.  

             - Tiểu tử, ai muốn cướp đồ đệ của lão phu?  

             - Chuyện này, sư thúc phải hỏi Bất Viễn sư huynh mới được.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             - Bất Viễn, ngươi nói đi.  

             Vô Địch dời mắt, nhìn về phía quầy cách đó không xa.  

             Lúc trước Bất Viễn còn tươi cười, nhưng theo Vô Địch sư thúc xuất hiện, sắc mặt anh ta không được tốt lắm.  

             - Vô Địch sư thúc, chuyện này…  

             Bất Viễn nhìn về phía Vô Tàng và Vô Ngần ngồi ở tầng hai, muốn mở miệng nhưng không dám.  

             Không cần Mạc Phàm nói gì nữa, anh ta cũng hiểu rồi.  

             Chỉ sợ Vô Địch sư thúc đã nhận Phượng Vũ làm đồ đệ.  

             Nếu bây giờ anh ta nói sư phụ anh ta hoặc Vô Ngần sư thúc, sau này anh ta đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở Thần Nông Tông.  

             Nhưng anh ta không nói, chỉ sợ không qua được cửa ải của Vô Địch sư thúc.  

             - Một tên phế vật.  

             Trong mắt Vô Địch hiện lên khinh thường, nói.  

             Ông rất không thích Mạc Phàm, nhưng so với Mạc Phàm, ông càng ghét Bất Viễn hơn.  

             Võ đạo của Bất Viễn không tinh còn chưa tính, lại học những người khác giở thủ đoạn đổi trắng thay đen.  

             Muốn giở thủ đoạn cũng không phải không thể được, nhưng chỗ dựa phải có đủ thực lực, nếu không sẽ giống như bây giờ, ngay cả nói cũng không dám nói.  

             Tuy tiểu tử Mạc Phàm này khiến người ta rất chán ghét, nhất là lúc nói chuyện, nhưng ít nhất tốt hơn Bất Viễn nhiều.  

             Ông nhìn theo mắt Bất Viễn, nhìn về phía Vô Tàng và Vô Ngần.  

             - Vô Tàng sư huynh, là huynh muốn cướp nha đầu ta mới nhận làm đồ đệ à?  

             Vô Tàng nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.  

             - Một nha đầu có được huyết cấm kỵ, đến chỗ của ta, chỉ có thể làm một nô lệ làm việc nặng.  

             - Cũng phải, quả thật không phải là Vô Tàng sư huynh, Vô Tàng sư huynh sẽ không có can đảm nhận một người có huyết cấm kỵ làm đồ đệ.  

             Vô Địch cười lạnh lùng, nói.  

             - Vô Địch sư đệ, ngươi.  

             Sắc mặt Vô Địch khó coi, lập tức đứng dậy, ánh mắt phát lạnh.  

             Lúc Vô Địch còn trẻ rất nổi tiếng ở Thần Nông Tông, hai bọn họ hợp lực lại cũng không đối phó được.  

             Trong mắt Vô Địch hiện lên vẻ khinh thường, nhìn về phía Vô Ngần.  

             - Vô Ngần sư huynh, nếu không phải Vô Tàng sư huynh, vậy chỉ có thể là huynh rồi, thế nào, ta trừng phạt Tiểu Phi như vậy, Lam gia huynh có ý kiến à?  

             Vô Địch nói tiếp.  

             Rõ ràng là Vô Tàng và Vô Ngần là sư huynh của ông, nhưng khẩu khí nói chuyện của Vô Địch, giống như là thượng vị giả đối với hạ vị giả, hoàn toàn là đang chất vấn.  

             - Vô Địch sư đệ, ta biết có khả năng chuyện này khác với sự thật, nhưng quả thật là ta muốn dẫn nha đầu này đi.  

             Vô Ngần nhíu mày, nói thẳng.  

             Ông nghe Liễu Mị Nhi nói chuyện Lam Phi, cho nên lúc này ông mới cùng Vô Tàng thu thập Mạc Phàm.  

             Thật không ngờ, vốn đưa tới một chút phẫn nộ của Vô Phong sư đệ, hiện giờ lại đưa Vô Địch tới.  

             - Có hiểu lầm cũng không sao, không có gì phải giải thích, nếu Phùng gia và Lam gia cảm thấy bất mãn với phương thức xử lý lúc trước của ta, đúng lúc hai người cũng ở đây, chúng ta lại xử lý lại đi.  

             Vô Địch nói với vẻ khinh thường.  

             Chuyện đã tới nước này, phân ai đúng ai sai đều không thú vị, giải quyết là được.  

             Ngón tay ông khẽ búng, một đạo quang bay vào trong mi tâm Mạc Phàm.  

             Chữ “trấn” mới biến mất lại xuất hiện, vẫn đỏ như máu giống lúc trước.  

             Vô Địch nhìn thoáng qua chữ “trấn” màu đỏ, nhíu mày, sau đó lại nhìn về phía Vô Tàng và Vô Ngần.  

             - Tiểu tử này có quan hệ gì với Vô Phong sư đệ, hẳn là hai người biết rõ, nha đầu này là đồ đệ ta mới nhận, Lam Dương tiểu sư muội, con người ta không thích nhất là tay thiện nghệ lại dùng miệng, nếu các ngươi có ý kiến với tiểu tử này, có thể trực tiếp ra tay, lúc này hẳn là Vô Phong không rảnh ra tay cứu giúp, nhưng ta nợ tiểu tử này một lần ra tay, hai người ra tay với cậu ta, ta cũng sẽ ra tay với hai người, nếu hai người ra tay với đồ đệ của ta, nể mặt là sư huynh đệ, ta sẽ giảm tu vi tới cùng cấp với hai người, sau đó chơi với hai người, mãi cho đến khi chuyện này được giải quyết, hai người nhìn mà làm, là ra tay giải quyết, hay hai người dựa theo lời ta nói mà làm?  

             Vô Địch nói thẳng luôn.  

             Vô Ngần thì không sao, quan hệ giữa ông và Vô Địch không tệ lắm, nếu không không có khả năng hai đứa cháu trai đều là đệ tử của Vô Địch.  

             Vô Địch có tính cách gì, ông hiểu rất rõ.  

             Đôi mắt của Vô Tàng nheo lại, trong chớp mắt sắc mặt âm trầm có thể vặn ra nước.  

             - Vô Địch sư đệ, đây là đệ đang lấy thực lực đè bọn ta à?  

             Vô Địch đâu phải bàn với bọn họ, thật sự là ép bọn họ cúi đầu.  


             Vô Địch muốn chơi thì tự chơi một mình đi, quy củ của Tàng Bảo Các không đổi, Mạc Phàm đợi phiền phức tìm tới cửa đi.  

             Chỉ cần không phải ông tự mình gây sự với Mạc Phàm, Vô Phong sẽ không ra tay can thiệp.  

             - Huynh đi đi, đợi ta đưa tiểu tử này và Lam Dương đến Võ Đạo Trì, ta sẽ tìm Vô Tàng sư huynh, ta nghe nói gần đây tu vi của Vô Tàng sư huynh tăng mạnh, ta rất muốn biết rốt cuộc Vô Tàng sư huynh tiến bộ tới cỡ nào.  

             Vô Địch há to miệng, cười lạnh lùng nói. Uy hiếp trắng trợn lập tức đè về phía Vô Tàng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.