Thần Y Trọng Sinh

Chương 1707: Điều thứ ba sao?



Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.  

             - Ngươi có thể lặp lại lần nữa không?  

             - Lam gia muốn nha đầu có huyết cấm kỵ bên cạnh ngươi.  

             Phùng Bất Viễn lặp lại.  

             Mạc Phàm có thể vì nha đầu này đỡ một quyền của Vô Địch sư thúc, chắc chắn quan hệ giữa Mạc Phàm và nha đầu này không bình thường.  

             Loại tình huống này cũng không hiếm lạ, có một số người bỗng nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, tìm người nhà, bạn bè và đồ đệ của mình cũng thường có.  

             Chỉ cần đạt được nha đầu này, có khả năng yêu cầu gì, Mạc Phàm đều đồng ý.  

             Mạc Phàm cười lạnh lùng, ánh mắt phát lạnh nhìn xung quanh.  

             Chỉ trong phút chốc, ánh mắt hắn nhìn về phía tảng đá ở một góc Tàng Bảo Các.  

             - Vô Tàng sư bá, Vô Ngần sư thúc, nếu như ở đây thì mời hiện thân, không có ở đây thì mời phân ra một đạo thần thức tới, nếu không tự gánh lấy hậu quả.  

             Mạc Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.  

             Bao gồm cả Phùng Bất Viễn trong đó, sắc mặt không ít người thay đổi.  

             Rõ ràng là Mạc Phàm nói chuyện với hai trưởng bối, vậy mà giọng điệu mang theo uy hiếp.  

             Chỉ riêng những lời này, hai người có thể tát chết Mạc Phàm.  

             Trong lúc này, cả Tàng Bảo Các lập tức vô cùng yên tĩnh, vốn có một số người đang đổi đồ, lúc này cũng nhìn hết về đây.  

             Yên tĩnh chỉ giằng co một lát, đã bị một giọng nói có lực phá vỡ.  

             - Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ, tự gánh lấy hậu quả, ngươi chuẩn bị để sư bá ngươi gánh thế nào đây?  

             Giọng nói vừa vang lên, tầng hai Tàng Bảo Các, không gian lắc lư một lát, hai bóng dáng đi từ trong ra, đứng bên cạnh lan can nhìn Mạc Phàm.  

             Hai người này một người trẻ hơn một chút, nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, người còn lại thì tóc hoa râm, mặc trên người bộ huyền y, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm đều là tức giận.  

             - Vô Tàng sư bá có thể rời đi, hậu quả ngày mai người sẽ thấy.  

             Mạc Phàm nhìn lão giả tóc hoa râm, cười nhạt nói.  

             Người này là gia chủ Phùng gia hiện giờ, chưởng quản Tàng Bảo Các.  

             Kiếp trước hắn liên hệ với Vô Tàng sư bá không ít lần, trên cơ bản mỗi lần chiếm được cơ duyên, Vô Tàng sư bá đều biết hắn lấy được nhiều bảo vật, bảo hắn lấy ra một phần đặt ở Tàng Bảo Các.  

             Hắn đạt được cơ duyên, trên cơ bản đều phân cho người có quan hệ tốt, cho nên chỉ còn lại một ít cho mình, không quá nhiều.  

             Lần một lần hai thì không sao, sau đó hắn từ chối luôn không nể mặt Vô Tàng sư bá.  

             Chính vì vậy, kiếp trước quan hệ giữa hắn và Vô Tàng sư bá cũng không tốt.  

             Mạc Phàm vừa nói xong, không ít người nuốt nước bọt, không dám thở mạnh.  

             Nhất là Lã Hồng Nhu ở bên cạnh Mạc Phàm, cơ thể run lên, giống như bị sét đánh.  

             Mạc Phàm lấy đâu ra bản lĩnh, mà dám nói chuyện với trưởng bối chữ lót “Vô” như thế, cho dù Mạc Phàm là người đứng đầu hải tuyển cũng không được.  

             Thần Nông Tông nhiều đệ tử như vậy, hoàn toàn có thể tìm một đệ tử khác đi.  

             - Bây giờ ta nhìn xem, ta tát chết ngươi sẽ có hậu quả gì, cho dù giết ngươi, Vô Cực sư đệ cũng sẽ không làm gì ta đúng không?  

             Trong mắt Vô Tàng lóe lên sắc bén, tay gầy khô lập tức vươn về phía Mạc Phàm.  

             Một đệ tử chữ lót “Bất” mới nhập môn, vậy mà dám nói chuyện với ông như vậy, đúng là không biết sống chết.  

             Tay ông mới vươn tới trước người Mạc Phàm, chỗ mi tâm Mạc Phàm, một chữ “Trấn” lập tức sáng lên.  

             Không giống với khi Vô Địch xem xét Mạc Phàm, lúc này chữ “trấn” có màu máu.  

             Vô Tàng nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ lúng túng, lập tức dừng tay.  

             - Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có Vô Phong sư đệ làm chỗ dựa cho ngươi.  

             Đây không phải là lần đầu tiên ông thấy chữ “trấn” này, màu sắc khác biệt cũng đại biểu ý nghĩa khác biệt.  

             Màu máu đại biểu cho nguy hiểm, nếu dám ra tay, Vô Phong sẽ ra tay nặng.  

             - Tiểu tử, ngươi gọi bọn ta ra đây, muốn giải quyết thế nào, không phải muốn Vô Phong sư đệ tới đè ép giúp ngươi đấy chứ?  

             Bên cạnh Vô Tàng, Vô Ngần hơi nhíu mày nói.  

             Quả thật thực lực của bọn họ không bằng Vô Phong, nhưng Vô Phong chưa chắc giết bọn họ vì Mạc Phàm.  

             - Vô Ngần sư thúc đợi một lát, đợi con giải quyết chuyện Vô Tàng sư bá xong, có thể không, lát nữa con sẽ cho sư thúc câu trả lời hài lòng.  

             Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

             Hắn tiếp xúc với Vô Ngần không ít lần, trái ngược với Vô Tàng, Vô Ngần sư thúc tốt hơn nhiều.  

             Tuy có gia tộc lâu năm ở Thần Nông Tông, nhưng không quan tâm ngoại nội.  

             - Có thể, Vô Tàng sư huynh, huynh cũng ngồi đi, xem tiểu tử này muốn giải quyết thế nào.  

             Vô Ngần vung tay lên, hai cái ghế và một bàn trà xuất hiện, phía trên là hai chén trà và ấm trà.  

             Vô Tàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên sắc bén ngồi xuống.  

             Vẻ mặt Vô Ngần lạnh nhạt, cũng ngồi xuống.  

             - Mạc Phàm, ba điều kia là ta thương lượng với Vô Tàng sư thúc, phương thức trừng phạt với ngươi, ngươi có ý kiến gì, nói từng điều một đi.  

             Vô Tàng lạnh lùng nói.  

             - Thứ nhất, con có đủ bảo vật bồi thường phủ đệ cho Bất Viễn sư huynh.  

             Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, không ít bảo rương bay từ trong ra, rơi xuống trước người hắn.  

             Không ít thứ lấy được trong động phủ của Ngũ Hành Yêu Vương, những thứ khác đều là từ Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.  

             - Thì sao?  

             Vô Tàng nhíu mày, trầm giọng nói.  

             - Lúc con dựng La Thiên Đại Tế có tìm đám Phùng sư huynh chào hỏi rồi, bọn họ không thèm quan tâm lý lẽ liền rời đi, ngoài ra La Thiên Đại Tế của con là Bất Khí sư huynh tự tay khởi động, phủ đệ của bọn họ bị hủy, có thể nói là do một tay Bất Khí sư huynh gây ra, hơn nữa trước khi La Thiên Đại Tế khởi động, con đã nói trước với đám Bất Khí sư huynh rồi, cho dù thế nào cũng không so đo, nếu Vô Tàng sư bá ép con bồi thường cũng được, đây đủ bồi thường cho phủ đệ bọn họ.  

             Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

             Bồi thường thì bồi thường, nhưng phải xem Vô Tàng sư bá có thể bỏ mặt mũi lấy hay không.  

             Sắc mặt Vô Tàng khó coi, ánh mắt âm tình bất định.  

             Mạc Phàm đúng là không tầm thường, vừa rồi ông còn vô số lý do thu thập Mạc Phàm.  

             Bị Mạc Phàm nói như vậy, Phùng gia bọn họ muốn tìm Mạc Phàm đòi bồi thường thì xấu mặt rồi.  

             - Ngươi chắc chắn là như vậy?- Có phải hay không, Vô Tàng sư bá hỏi Bất Khí sư huynh thì biết, nếu Bất Khí sư huynh phủ nhận chuyện này, không cần Vô Tàng sư bá mở miệng, con sẽ dựa theo điều thứ hai tới cửa Phùng gia xin lỗi.  

             Mạc Phàm nhìn Vô Tàng, lạnh lùng nói.  

             - Được, vậy ta sẽ đi xác nhận một phen, nếu là như vậy, ta sẽ cho ngươi một công đạo, vậy điều thứ ba thì sao?  

             Vô Tàng nhíu chặt mày, nói.  

             - Điều thứ ba sao?  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn về phía Vô Ngần sư thúc.  

             - Vô Ngần sư thúc, nếu Lam Phi sư huynh muốn giết Lam Dương sư huynh, hoặc lấy Lam Dương sư huynh làm thương, người sẽ làm gì?  


             Hắn không biết Vô Tàng sư bá biết chân tướng không, nhưng e rằng Vô Ngần sư thúc bị che mắt.  

             - Hả?  

             - Còn Phượng Vũ bên cạnh con, hai người nói muốn, con đề nghị hai người tìm một người khác.  

             Mạc Phàm nói xong lấy thủ ngọc Vô Địch sư thúc cho ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.