Ngô Quốc Khánh nào có quan tâm Trần Hạo Hiên là ai.
Hôm nay ông ta về lại thành phố Ninh Hạ, thì ông ta chính là ông trời của thành phố Ninh Hạ này.
Toàn bộ những con đường của thành phố Ninh Hạ đều phải dọn sạch đón ông ta.
Tất cả người dân của thành phố Ninh Hạ đều phải xuất hiện quan sát.
Đội xe Audi rồng rắn này cũng đủ giết chết tất cả trong vài giây.
"Tao không quan tâm mày là ai."
Trong mắt Ngô Quốc Khánh chỉ có sự khinh thường.
Ông ta rảo bước về phía Trần Hạo Hiên.
Toàn bộ tỉnh Hà Bảo chẳng một ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta cả.
"Hôm nay là ngày tổ chức lễ cưới của nhà họ Ngô."
"Mày chỉ là một thằng lính quèn hèn mọn ở Bắc Giới mà cũng dám làm càn như vậy."
"Ngô Quốc Khánh tao hôm nay xuất hiện, chính là để cho mày biết rằng. Thành phố Ninh Hạ này, rốt cuộc là thiên hạ của ai."
Không đợi Ngô Quốc Khánh bước đến trước mặt Trần Hạo Hiên, Ngô Giang Thành đã cắn chặt răng.
Ông ta rống về phía Ngô Quốc Khánh một tiếng thật to: "Bố, nó là một thằng khốn nạn. Trước đấy nó đã rạch mặt của Ngô Lan Hương, chỉ vì lễ cưới của nhà họ Ngô, mà ban đầu chúng ta đã dự định nhẫn nhịn."
"Nhưng thật không ngờ, Ngô Lan Hương trốn đến Mãnh Long Điện, vậy mà nó còn muốn đến Mãnh Long Điện giết chết Ngô Lan Hương."
"Bố, Ngô Lan Hương là máu mủ ruột thịt của nhà họ Ngô chúng ta, lại càng là tôn nghiêm của nhà họ Ngô chúng ta."
Những người đứng một bên xem náo nhiệt bùng nổ.
Bọn họ nghe thấy những lời này từ chính miệng Ngô Giang Thành nói ra.
Ngô Lan Hương thật sự đã bị hủy hoại nhan sắc.
Hơn nữa, còn bị giết chết.
Vốn tưởng rằng trò cười lễ cưới hôm nay, đối với nhà họ Ngô đã là chuyện vô cùng nhục nhã. Thật không ngờ, vậy mà Ngô Lan Hương lại xảy ra chuyện ngay giờ phút quan trọng này.
Chết rồi.
Ngô Quốc Khánh nâng tay lên, ngăn cản Ngô Giang Thành đang muốn xông lên.
Ông ta hừ lạnh, nói: "Chuyện ở đây, không cần mày tới quản."
Ngô Giang Thành kêu gào khóc lóc ầm trời, chân tay đều đang không ngừng run rẩy.
"Bố, bố phải báo thù cho Ngô Lan Hương, giải quyết cho Ngô Vinh, giải quyết cho cả nhà họ Ngô nữa."
Vầng trán tái nhợt của Ngô Quốc Khánh như cứng lại. Ông ta hét lớn một tiếng về phía Trần Hạo Hiên: "Ông đây chỉ cho mày một cơ hội thôi. Bây giờ quỳ xuống, ở trước mặt toàn bộ người dân thành phố Ninh Hạ, xin lỗi nhà họ Ngô."
"Thái độ xin lỗi thành khẩn thì tao có thể bảo đảm mày toàn mạng."
"Thái độ không thành khẩn, nội trong chín đời, đều bị giết sạch."
Trong lời Ngô Quốc Khánh nói, mang theo tràn đầy sát khí.
Những người xung quanh đều có thể cảm nhận được một cơn gió vô hình toả ra từ trước mặt Ngô Quốc Khánh.
Không ai dám lại gần.
Hàng trăm chiếc xe Audi đã vây kín bao quanh Trần Hạo Hiên và Ngô Quốc Khánh.
Ngay cả Hạ Cơ Uyển và Ngô Vinh cũng bị tách riêng ra.
Hạ Cơ Uyển trông thấy Ngô Quốc Khánh đến, lại nhìn thấy trăm chiếc xe Audi ở phía sau Ngô Quốc Khánh theo đuôi đến đây.
Khí thế này, không hề thua kém với kẻ mua mười tám con phố ở phía Đông kia.
Hơn nữa, Ngô Quốc Khánh xuất hiện rồi Trần Hạo Hiên còn dám ngông cuồng sao?
Anh ta, tất nhiên sẽ phải quỳ xuống.
Đến lúc đó, tất cả sự chuẩn bị trên núi Rác của Phương Hy Văn đều sẽ tan thành mây khói hết.
Bị ngăn cách bởi khoảng cách nên Hạ Cơ Uyển chỉ có thể đứng nhìn từ xa, khí thế ngất trời ấy của Ngô Quốc Khánh, cho dù đã là người ở thế hệ trước của tỉnh Hà Bảo nhưng vẫn như trước, là người đứng ở đỉnh cao trên vạn người.
Khí thế của Ngô Quốc Khánh quả thật rất đỉnh, nhưng Trần Hạo Hiên lại càng khinh thường.
"Giết chín đời nhà tôi? Ông dám à?"
Ngô Quốc Khánh thất vọng cười lớn, nói: "Có gì mà không dám. Chuyện mà nhà họ Ngô của tao muốn làm, trước nay không một ai có thể ngăn cản được."
Vừa dứt lời có đoàn người từ đằng xa đi đến.
Người dẫn đoàn người tiến đến chính là Bạch Thố của Thiên Đao, Thố Thiên Vương.
Thố Thiên Vương nháy mắt đã bước đến trước mặt Ngô Quốc Khánh, Ngô Quốc Khánh khóc lên vì vui sướng.
Bạch Thố xuất hiện, chứng tỏ Vương của Thiên Đao đã tới.
Ông ta vội vàng cúi người xuống, đè nén giọng điệu, nói: "Cung nghênh Trần Vương."
Nhưng từ lúc Ngô Quốc Khánh nói xong câu này, ước chừng cũng đã được hai phút xung quanh đều hoàn toàn tĩnh lặng.
Trần Vương, không hề xuất hiện.
Ở phía sau Bạch Thố, không một bóng người.
Ngô Quốc Khánh kinh ngạc hỏi: "Thố Thiên Vương, Trần Vương, ngài ấy đâu?"