Tất cả sự vui mừng trên mặt, toàn bộ đều biến mất.
"Ông đây sẽ giết chết mày."
Ngô Vinh lao thẳng về phía Trần Hạo Hiên.
Ở nhà họ Ngô, mỗi người được sinh ra sẽ có một giáo viên võ thuật đẳng cấp. Mỗi con cháu nhà họ Ngô, tuy đều là cậu chủ nhà giàu, nhưng nhà họ Ngô nhiều năm nay luôn có quan hệ thân thiết với quân đội, bất kì một người nào trong số họ, tài nghệ cũng đều siêu phàm.
Ngô Vinh vừa ra tay, mây mù xung quanh đã cuồn cuộn khắp trời.
Toàn bộ thế giới đã biến dạng rồi.
Nhưng trong nháy mắt khi Ngô Vinh tiếp cận Trần Hạo Hiên, khí thế hoàn toàn đã không còn nữa.
Một tay Trần Hạo Hiên đã tóm được nắm đấm của Ngô Vinh, lạnh giọng nói: "Chỉ dựa vào anh à?"
"Anh không đủ tư cách đánh nhau với tôi."
Đột nhiên sức mạnh trong bàn tay Trần Hạo Hiên tăng lên.
Tay của Ngô Vinh nằm trong tay Trần Hạo Hiên, hóa thành bột mịn.
Máu tươi theo bàn tay không ngừng chảy ra.
Xương cốt trong tay của Ngô Vinh bị nghiền nát thành tro bụi trong nháy mắt.
Ngô Vinh kêu gào thảm thiết một tiếng vang trời.
Nhưng Ngô Vinh không chỉ như vậy là đã xong.
Anh ta quát lên một tiếng thật lớn, nói: "Trần Hạo Hiên, tao liều mạng với mày."
Nói xong Ngô Vinh lần nữa lao về phía Trần Hạo Hiên, quát to: "Mày đi chết đi."
Lại một cú đấm ác liệt, đấm về phía Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên nhấc chân, trực tiếp giẫm nát bàn tay còn lại của Ngô Vinh trên mặt đất.
Đường đường là cậu chủ của nhà họ Ngô, trong giới võ sĩ tỉnh Hà Bảo cũng có tiếng tăm lẫy lừng.
Lúc này đây, đến tư cách để đánh nhau với Trần Hạo Hiên cũng chẳng có.
Giẫm nát tay Ngô Vinh trên mặt đất, Trần Hạo Hiên mới đáp: "Quá yếu. Anh không có tư cách để đánh nhau với tôi."
"Kể cả toàn bộ những cao thủ của nhà họ Ngô, ai cũng đều kém cỏi."
"Đều không có tư cách đánh nhau với tôi."
"Chú ý này, là tất cả đấy. Bao gồm cả Ngô Quốc Khánh."
Thật ngông cuồng.
Ánh mắt của đám người nhà họ Ngô đầy căm phẫn. Trong nháy mắt, toàn bộ bọn họ đều lao lên.
Tiếng hô hào thấu trời.
Tất cả mọi người đều lao đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên nhếch mày, rung mắt một cái.
Người nhà họ Ngô đang lao lên kia, tất cả đều ngừng lại.
Bọn họ thấy được sự tức giận trong ánh mắt của Trần Hạo Hiên.
Trong năm năm trở lại đây, tất cả những nỗi oan ức mà Phương Hy Văn đã phải chịu đựng. Hôm nay, không một ai có thể dập tắt được ngọn lửa giận dữ ngút trời này.
Người của nhà họ Ngô không dám tiến lên nữa.
Nhưng hướng từ tỉnh Hà Bảo về thành phố Ninh Hạ, một đoàn xe dài đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Dẫn đầu đoàn xe này là chiếc xe Audi biển số Hà Bảo 111111.
Xe thì có thể không nhìn rõ, nhưng biển số xe thì vô cùng rõ ràng.
Thứ càng rõ ràng hơn chính là, vậy mà sau đoàn xe lại dẫn theo cả trăm chiếc xe Audi màu đen, xếp ngay ngắn.
Giống như một con rồng dài, tiến về phía núi Rác của thành phố Ninh Hạ vậy.
Từ xa, tiếng hô hào đã ngất trời.
"Là xe của nhà họ Ngô."
"Ngô Quốc Khánh xuống núi rồi."
"Mấy chiếc xe này đều đi cùng Ngô Quốc Khánh đến đây."
Người nhà họ Ngô cũng trở nên phấn chấn.
Ông cụ đã xuống núi rồi, ông ta nhất định sẽ trả thù cho Ngô Lan Hương.
Ông ta chắc chắn sẽ không để bất kì ai, giẫm lên đầu cháu trai của mình.
Trần Hạo Hiên chết chắc rồi.
Rất nhanh, hàng trăm chiếc xe Audi màu đen chạy đến đây một cách ngay ngắn.
Cuối cùng, chiếc xe đầu tiên dừng lại.
Ngô Quốc Khánh vừa mở cửa xe, một người khác đã nhanh chóng mở chiếc dù đen thay ông ta.
Sau khi Ngô Quốc Khánh xuống xe, những người còn lại cũng theo sau ông ta xuống xe.
Tất cả mọi người đều mặc Âu phục chỉnh tề, sát khí ngút trời.
Ngô Quốc Khánh bước thẳng về phía Trần Hạo Hiên.
Bước đến trước mặt anh, trong đôi mắt như chìm sâu dưới đáy hồ bao năm, tràn đầy sự phẫn nộ.
"Ngô Lan Hương, là do mày giết?"
"Phải."
"Hôm nay, đám cưới này mày không thể không kết thúc?"
"Phải."
Ngô Quốc Khánh ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên, hỏi lại lần nữa: "Rất tốt, trả lời rất thẳng thắn. Mày có biết tao là ai không?"
Trần Hạo Hiên không hề trả lời, mà chỉ hỏi ngược lại: "Ông có biết, tôi là ai không?"