Trương Duyên đã từng đối phó với ma quỷ trong lần nhiệm vụ đầu tiên, tất nhiên anh ta chỉ là một người bình thường cũng biết sợ, nhưng anh ta đã từng hiểu biết còn có dự liệu.
Vì vậy, anh ta chấp nhận đối đầu với cái bóng đó.
Nhưng đó không phải là ma, mà là một người chưa biến dị, là A Mậu.
Điều này khiến Trương Duyên rất kinh ngạc, thực ra dưới cái nhìn của anh ta, ma quỷ đơn giản hơn con người rất nhiều, người có tài năng là thứ phức tạp nhất, tâm tư khó đoán còn hay biến hoá thất thường.
A Mậu nói với anh ta mình cũng bị bọn quái vật truy đuổi mới tiến vào đây, cậu ta còn nói vì ở đây có địa hình hiểm trở, cho rất khó đi ra ngoài vào ban đêm.
Triệu Nguyên hoàn toàn tin tưởng vào A Mậu người cùng mình có tuổi tác không mấy chênh lệch này, huống chi đối phương còn nhút nhát hay ngại ngùng nữa, nhìn vào chính là một người vô hại: "Thì ra là như thế, khó trách chúng ta đi mãi mà không thể đi ra khỏi cánh rừng này." Trương Duyên không đơn thuần như cậu ta: "A Mậu, cậu hình như rất quen thuộc với nơi này? "
"Cũng không phải rất quen thuộc, tôi chỉ tới đây có vài lần," A Mậu gãi gãi khuôn mặt mình nói:"Nếu tôi nhớ không lầm thì phía trước có một cái hốc cây tương đối lớn, chúng ta có thể trốn vào bên trong. "
Triệu Nguyên vui vẻ nói :"Vậy thì chúng ta đi thôi!"
Trương Duyên không nói lời nào, cho đến khi A Mậu dẫn đường cho bọn họ, đã đi cách một khoảng ở phía trước, mới thì thầm với Triệu Nguyên: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Triệu Nguyên lắp bắp, "Sao, làm sao?"
Trương Duyên hỏi: " Tại sao chúng ta chạy vào đây liền gặp phải cậu ta? "
Triệu Nguyên nói:" Trùng hợp đi. "
Trương Duyên lại hỏi:" Vậy cậu ta đi theo phía sau chúng ta, cũng là trùng hợp? "
Bước chân Triệu Nguyên hơi dừng lại:"... không phải đi theo phía sau chúng ta, mà là không đi nhanh bằng chúng ta thôi. " A Mậu ở phía trước quay đầu lại gọi:" Hai người tại sao lại không đi tiếp? "
" Đến ngay đây! "Triệu Nguyên kéo Trương Duyên ," Thôi đi đại đi, chúng ta có tới hai người, cậu ta chỉ có một người, nếu sợ thì cũng không phải là chúng ta sợ. "
Trương Duyên nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của A Mậu:" Cậu nói rất có lý. "
.
Hốc cây rất lớn, ba người đàn ông trưởng thành chen vào bên trong cũng không có vấn đề, một đêm vô sự.
Trong rừng chỉ mới ló vào một chút ánh sáng mong manh, A Mậu lập tức thức dậy thay đổi thái độ rất khác so đêm qua, bắt đầu thúc giục Trương Duyên và Triệu Nguyên rời đi.
"Ban ngày vào đây rất dễ, trốn cũng không trốn được, chúng ta phải đi nhanh một chút." A Mậu nói.
Triệu Nguyên nói nhỏ với Trương Duyên : "Tối hôm qua không có chuyện gì, là chúng ta cả nghĩ quá rồi." Trương Duyên kéo áo khoác và mũ ra khỏi đầu nói: "Đi thôi."
A Mậu mang theo một cái túi vải đựng một ít nước và đồ ăn, cậu ta rất hào phóng lấy ra chia sẻ cho hai người.
Triệu Nguyên ăn một cái bánh cậu ta đưa cho: " Cậu có từng gặp qua những du khách khác không?"
A Mậu lắc đầu.
"Haiz" Triệu Nguyên thở dài nói: "Cũng không biết chúng ta có thể sống sót hay không nữa."
Vành mắt A Mậu đỏ lên, vẻ mặt hiện đầy vẻ đau thương : "Hòn đảo nhỏ này đã không còn là hòn đảo mà tôi đã biết nữa ."
"Đừng suy nghĩ nhiều," Triệu Nguyên vỗ vỗ bờ vai cậu ta nói, "Chúng ta đi một bước tính một chút."
A Mậu khịt khịt mũi: "Ừ."
Trương Duyên hơi tụt lại phía sau một chút: "A Mậu, còn bao lâu nữa mới có thể ra khỏi cánh rừng này?"
"Sắp tới rồi." A Mậu nói.
Kết quả là bọn họ bị lạc đường. A Mậu đề nghị ba người bọn họ tách nhau ra đi riêng, mỗi người đi một con đường, một bên vừa đi một bên để lại ký hiệu, nếu một người đi ra ngoài được thì hai người còn lại sẽ đi theo ký hiệu ra ngoài.
Triệu Nguyên do dự không quyết.
Trương Duyên nâng ba lô lên nói: "Tôi đồng ý với cách nói của A Mậu, đây là cách tốt nhất."
Triệu Nguyên nghe Trương Duyên nói như vậy, không thể làm gì khác hơn, đành phải đồng ý, "Vậy cũng tốt, tách ra đi ."
Vậy là ba người chia nhau ra ba hướng.
Triệu Nguyên phía đông, Trương Duyên, phía tây, A Mậu đi về phía nam.
Trên con đường nhỏ phía nam, A Mậu bước đi chậm rãi, trên mặt hiện lên một nụ cười suиɠ sướиɠ, trong miệng ngâm nga một giai điệu không rõ.
"Ừm...ùm ....um..mmmmmmmmmmmm ..."
Giọng điệu vừa dài vừa kỳ quái đột nhiên dừng lại, A Mậu quay đầu lại, một tia nanh sắc loé qua đáy mắt, nhưng rất nhanh trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Trương tiên sinh, sao anh lại ở đây?" Trương Duyên hai tay đút túi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
A Mậu nhếch đôi mày thanh tú, nhẹ giọng nói: "Tại sao anh không đi về phía tây?"
Trương Duyên đi về phía cậu ta.
A Mậu bắt đầu lùi về phía sau.
Suy đoán trong lòng Trương Duyên đã được xác nhận bởi hành động này của cậu ta, bỗng nhiên mỉm cười ôn hòa, thừa dịp đối phương sửng sốt, bàn tay được nắm thành quả đấm từ trong túi bất ngờ phóng ra, đánh cho cậu ta gục ngay xuống đất.
.
"A!"
Phía đông có một tiếng hét lớn kinh thiên động địa.
Triệu Nguyên hoảng sợ hét to: "Cứu mạng! Cứu mạng với aaa-"
Trương Duyên không vội vàng chạy tới, mà là đi về con đường phía tây để chắc chắn rằng trong ba con đường A Mậu chỉ, chỉ có con đường của cậu ta là an toàn.
Hai cái còn lại đều có đầm lầy.
Triệu Nguyên đang bị mắc kẹt trong đầm lầy, chỉ còn nửa người ở bên ngoài, vẫn còn tiếp tục chìm xuống. Khi Trương Duyên đi tới, thứ mà anh ta nhìn thấy chính là một hình ảnh như vậy, hơi ngoài dự đoán của anh ta, anh ta còn tưởng Triệu Nguyên bây giờ đã bị đầm lầy nuốt chửng rồi mới đúng.
Sự tuyệt vọng của Triệu Nguyên dừng lại sau khi Trương Duyên xuất hiện, cậu ta thở nhẹ một hơi rồi cố gắng thả lỏng các cơ trên cơ thể: "Trương Duyên, Duyên ca, giúp em với, làm ơn giúp em... "
Trương Duyên không lên tiếng.
Triệu Nguyên như ý thức được điều gì, tia sáng trong mắt dần tối lại một chút, cậu ta nuốt xuống phần lời cầu cứu còn lại, sắc mặt xám xịt.
Trương Duyên rời đi, ánh sáng ít ỏi trong đôi mắt mở to của Triệu Nguyên hoàn toàn tắt ngấm.
Xong rồi.
Mình sắp chết.
Triệu Nguyên đang chờ chết với đôi mắt trống rỗng.
Cũng không biết qua bao lâu, một sợi dây leo được mạnh mẽ ném tới, đập vào trán Triệu Nguyên, làm cậu ta đau đớn tỉnh táo lại. "Nắm lấy." Trương Duyên đi rồi lại quay trở về, trong tay đang siết chặt lấy một đầu kia của sợi dây leo, trên khuôn mặt kiên nghị không có chút độ ấm cùng sự với không kiên nhẫn. "Tôi đếm đến ba."
Triệu Nguyên nhanh chóng nắm lấy dây leo.
.
Sau khi rời khỏi đầm lầy, Triệu Nguyên giống như vừa nằm mơ gặp ác mộng, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong miệng lặp đi lặp lại những từ như "Duyên ca", "anh thật là tốt", "ân cứu mạng".
"Được rồi!" Trương Duyên dẫm lên A Mậu đang bất tỉnh trên mặt đất, "Người này rõ ràng là muốn hại hai chúng ta, tôi không thể trực tiếp ra tay, là vì chưa có được manh mối mà mình muốn từ cậu ta, cũng không biết cậu ta còn có lá bài nào chưa lặt không "
Anh ta trực tiếp nói thẳng," Tôi cứu cậu, chỉ là nghĩ tới nếu cậu ta có tiếp tục ra tay, tôi còn có một cái khiên bằng thịt là cậu chặn lại." Triệu Nguyên lòng tràn đầy cảm kích cũng cứng lại rồi, kinh ngạc mà lau mồ hôi lạnh trên mặt, đợi một lát mới nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng cảm ơn anh."
"..." Trương Duyên không chút lưu tình chế giễu cậu ta, "Một thằng ngốc như cậu, nếu có thể sống sót thoát ra ngoài, vậy thì cũng chỉ là nhờ gặp vận khí tốt mà thôi, đợi đến nhiệm vụ lần sau cũng sẽ chết."
Triệu Nguyên cười khan vài tiếng, lúc này sao cậu ta còn có thể không biết, Trương Duyên đã sớm nổi lòng nghi ngờ A Mậu, lúc tách ra là cố ý nghe theo sự sắp xếp của đối phương, muốn đẩy cậu ta ra xem xem đối phương có ý định gì.
Không quản như thế nào, Trương Duyên cũng đã cứu cậu một mạng.
Triệu Nguyên cũng có thể nhận thấy ánh mắt của Trương Duyên đã xuất hiện sự lo lắng giống như Lâm Nguyệt, đó là do tiến độ chậm trễ chưa hoàn thành nhiệm vụ bức ra. Nhắc mới nhớ, Lâm Nguyệt, người thà gϊếŧ nhầm chứ không bao giờ bỏ sót không biết đã như thế nào rồi, liệu Trần Ngưỡng và cậu thiếu niên bị tàn tật kia có còn sống hay không.
.
Trần Ngưỡng còn sống rất khỏe mạnh, cho dù vết thương trên mu bàn tay đã được thay đổi mấy lần quấn lại bằng thảo dược, nhưng vẫn có chút nhiễm trùng khiến anh phát sốt nhẹ.
Bất quá vấn đề này không lớn lắm, niềm tin rất nhanh sẽ có thể trở về khiến cho anh tràn đầy năng lượng.
Nhóm ba người Trần Ngưỡng bên này không có sóng ngầm cuồn cuộn gì đó, rất bình tĩnh đi thẳng đến đích, chỉ là....
"Thầy Chu, không phải thầy nói sẽ không mọc ra cái gì sao?" Trần Ngưỡng chỉ vào một mảnh màu xanh lá cây đang đung đưa trong gió, "Tại sao lại có nhiều cỏ như vậy?"
Thầy Chu mồ hôi đầm đìa : "Tôi nói không sinh trưởng là thực vật dùng để ăn ấy ." Được rồi, vậy thì đành phải nhổ cỏ thôi, nếu không nhìn không ra đất đai phía dưới là cái dạng gì, Trần Ngưỡng nói làm liền làm, chỉ dùng một tay cũng có thể lưu loát nhổ sạch cỏ, trong ấn tượng của anh khi còn bé đã làm không ít công việc nhà nông, cho nên làm đến thuận buồm xuôi gió, còn có chút hoài niệm.
Thầy Chu sửng sốt: "Trần tiên sinh đã từng làm qua công việc đồng áng ư?"
" Từng làm qua." Trần Ngưỡng ném nắm cỏ cuối cùng xuống đất thì thấy một chỗ trũng xuống đoán chính là chỗ này rồi, không phải cũng không quan trọng, dùng chỗ này làm trung tâm đào tiếp là được.
Trần Ngưỡng vỗ vỗ đám cỏ vụn dính trên tay, đi đến bên cạnh thiếu niên nói: "Đất không có vấn đề gì, không cứng lắm, nhưng chúng ta không có dụng cụ, lấy cái gì đào?"
Triều Giản rũ mắt xuống quét qua nhìn anh: "Anh không phải đã nghĩ xong rồi sao?
"Khụ." Trần Ngưỡng duỗi chân đá đá cục đất dưới chân.
Triều Giản đem một chiếc nạng rút ngắn lại vài nút rồi ném nó cho anh.
Trần Ngưỡng bắt được, sau một hồi thử thử, cảm thấy rất vừa tay, nói với thiếu niên: "Cậu tìm một chỗ ngồi hóng gió đi, tôi sẽ đi đào."
Thầy Chu nhìn thấy Trần Ngưỡng bắt đầu đào đất, cũng không hỏi gì, tự động tìm đến một hòn đá giúp đỡ đào.
Sau khi đào được hơn mười mấy phút, thầy Chu nói muộn đi giải quyết vấn đề khó nói một chút, kết quả người cũng biến mất luôn.
Trần Ngưỡng muốn nắm chặt thời gian để đào đất, nhưng lại cảm thấy thầy Chu là một người không tệ, anh vẫn là dừng việc quan trọng nhất lúc này, thở hổn hển nói với thiếu niên: "Cậu ở đây, tôi đi xem xem."
Triều Giản nhấc cằm lên chỉ chỉ một cái phương hướng: "Anh ta ở ngay đằng kia." "Cậu thấy được à?" Trần Ngưỡng ngạc nhiên nói, "Vậy tại sao anh ta đi lâu như vậy còn chưa quay lại?"
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng tự mình nhìn qua, cả người đều ngây dại.
Không biết là người nào trong lúc chạy trốn còn mang theo phân hoá học, đổ đầy bên trong bụi cỏ.
Thầy Chu cả người nằm trường trên mặt đất, đầu vùi vào trong bụi cỏ.
Đang bốc nó lên ăn.
Trần Ngưỡng hít một hơi: "Thầy Chu?"
Động tác ngậm ngón tay chứa phân hoá học của Thầy Chu dừng lại, anh ta trì độn ngẩng đầu lên khỏi bụi cỏ.
Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống nói: "Anh có biết mình đang ăn cái gì không?"
Thầy Chu nhìn mấy viên tròn tròn trong tay, ánh mắt khôi phục một chút thanh minh, nhất thời như thiên lôi đánh trúng đầu: "Tôi...... Tôi đây là...tại sao tôi cũng...... "
"Không nên như vậy, tôi vẫn luôn ổn, tại sao lại...." Người đàn ông ngơ ngơ ngác ngác bi quan đến cực điểm. Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi phân hoá học trong giọng nói của anh ta: "Thầy Chu, thầy hãy nghe tôi nói, tình hình tốt hơn so với thầy nghĩ rất nhiều, theo quan sát của chúng tôi, con trai út của thím Lưu trong lúc nhiễm bệnh... Có thể sống không ít ngày, bà cụ Lý cũng không phải sau khi ăn xong thứ này liền lập tức có chuyện. "
Ngừng lại một chút, Trần Ngưỡng nói tiếp," Cho dù ngay cả vào thời điểm đó, miễn là những người bị bệnh không ăn loạn thứ gì khác, thì sẽ thành thực vật, "Đó cũng là một loại tân sinh."
Thầy Chu ngơ ngác nhìn anh.
Giọng nói của Trần Ngưỡng rất ôn hoà: "Anh hãy nghĩ về cây bồ công anh và gốc cây cổ thụ trước nhà của Lý Đại Phú, chúng có sức sống rất mãnh liệt."
Màu xám u ám trong mắt thầy Chu mờ đi một chút, anh ta lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, Trần tiên sinh anh nói đúng, thật đến khi đó, thì cứ coi như kiếp sau tôi tái sinh làm một gốc thực vật đi." Nghĩ như vậy, thầy Chu cảm thấy thế giới của mình đột nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa.
Trần Ngưỡng nghiêm nghị nhấn mạnh: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được ăn những thứ bừa bãi khác."
Thầy Chu nhớ đến một đoạn ngắn nào đó, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Tôi biết anh đang ám chỉ điều gì, lúc tôi trốn ra đã nhìn thấy tận mắt, tôi sẽ không ăn đâu, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy. "
Trần Ngưỡng gật gật đầu đứng dậy, ngửi được mùi phân hoá học ở một hướng khác, chỉ phương hướng cho anh ta:" Ở đằng kia cũng có phân hoá học, anh xem có đồ gì có thể bọc lại hay không, đem chúng bọc lại rồi tìm chỗ để trốn đi. "
Thầy Chu nói cảm ơn, nhìn xuống đống phân hoá học trong bụi cỏ, vừa kìm nén cơn đói cồn cào, vừa nói:"Trần tiên sinh, kỳ thực đây không phải là bệnh lạ gì, là một lời nguyền rủa đúng không. " "Bất luận là cái gì," Trần Ngưỡng nghiêm túc nói, "Anh làm theo lời tôi nói, sẽ còn hy vọng."
Thầy Chu sửng sốt một chút: "Tôi sẽ, hai người bảo trọng."
Trần Ngưỡng nhìn Thầy Chu đi tới hướng anh chỉ gom nhặt phân hóa học, anh đưa mắt nhìn lại khung cảnh u ám xung quanh một chút, một ý nghĩ bất giác nảy lên trong lòng khiến anh rùng mình.
Nếu cây cối trên đảo đều là người sau khi chết đi biến thành, vậy thì quá đáng sợ rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Ngưỡng cảm giác được ngọn cỏ dài bị gió quét vào người mình giống như bàn tay người, cả người lập tức cảm thấy không tốt, đang định gọi thiếu niên đi, lại phát hiện đối phương đang trầm mặc nhìn mình không nói một lời.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Ánh mắt của thiếu niên rất quái lạ, Trần Ngưỡng không phải rất tự tại. Triều Giản nghiêng đầu sang một bên: "Lòng tốt của anh thật sự là rất không đáng giá."
Trần Ngưỡng há miệng: "Không thể nói như vậy, không hại tôi, tôi rất sẵn sàng đưa tay ra giúp, miễn là trong khả năng của tôi."
"Giống như bà cụ Lý, tôi vẫn còn muốn bón phân cho bà ấy ..." lời còn một nửa chưa nói xong, Trần Ngưỡng không nói được nữa.
Bởi vì thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào đống phân nhuyễn bên trong bụi cỏ!
Không hề báo trước, lúc này đối phương dường như đột nhiên bị món ngon nào đó hấp dẫn, quả táo Adam trượt lên trượt xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề!
( Tui thấy có dấu chân của các bạn để lại thì sẽ ra chương nhanh một chút nhá)